Được chừng vài tuần trà, Mạnh Phi đã thu được chút sức lựcliền cầm tay Giang Phong đứng dậy, chầm chậm đi về phía vết khói đang bay lên.Trong lòng lúc này họ Trần đang ước có thể tìm một thôn dân để nghỉ ngơi. Lầntheo con đường mòn, đi qua gần hết bờ cỏ xanh đến một bờ trúc um tùm nằm chiara hai bên, chia ra một thông lộ đâm thẳng ra tới một nóc nhà nhỏ. Hai người bướcgần đến căn nhà đó toan xin chút lương thực và một chỗ nghỉ chân thì bỗng nghecó tiếng đàn vang lên, kèm theo đó là một bài ca đầy vẻ thê lương tịch mịch. Tiếngđàn chau chuốt não nề, lúc cao tưởng như người đứng chênh vênh trên đỉnh núi màvọng về chân trời, lúc thấp thì như tiếng lòng chơ vơ giữa dòng suối nhìn nướcchảy hoa trôi. Mạnh Phi cũng là người có chút am hiểu âm luật, nghe tiếng đànnày chợt hiểu người gảy đàn đang nhớ đến người tri kỉ. Tiếng đàn cầm vang lênlàm Mạnh Phi bất giác dừng chân bước, cứ thế cùng Giang Phong đứng ở bên ngoàikhông dám quấy quả cảm hứng của người đang gảy đàn.
Chỉ nghe tiếng ca buồn rầu:
Một lời hẹn bao năm xa cách,
Lòng ta sầu biết trách ai đây?
Muốn bay cùng với ngàn mây,
Lang thang khắp chốn đó đây tìm nàng.
Đêm năm canh bàng hoàng chua xót.
Lời thề xưa lắng lót vành tai,
Khi buồn biết khóc cùng ai
Mùa xuân chỉ thấy hoa mai lệ tràn!
Hỏi khắp thế gian....
Tình ái là chi?
Bao năm biết mấy phân ly,
Miệng cười mà lệ đẫm mi mấy hàng.
Nắng dầm mưa dãi quan san,
Liêu Dương năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao/31142/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.