Tô Châu vào tiết thanh minh, dọc Thủy Kính Hồ liễu rũ cúi đầu,mặt hồ nước xanh biếc được tô điểm bằng sắc sen hồng đua nở, rực rỡ cả khung trời,nhìn từ xa như một bức tranh thủy mặc hữu tình động lòng người. Trên bờ hồ, mộtvăn nhân thư sinh áo xanh trầm mặc ngước mắt nhìn về phía xa xa, đôi mắt ước ẩnba phần buồn rầu. Bên tay trái là một cậu bé chỉ tầm mười mấy tuổi đầu, khuôn mặtrạng rỡ, miệng mỉm cười, đôi mắt sáng bừng liên láo ngó xung quanh. Một lúcsau, văn nhân áo xanh khẽ thở dài, đoạn cất tiếng ngâm:
Liên hoa phù thủy thượng,
Kính Hồ khắc tịch dương.
Trung lưu quang sầu ảnh
Thi nhân tích diện sương.
(Tạm dịch:
Mặt nước nổi nhẹ hoa sen,
Kính Hồ như cũng say men bóng chiều,
Giữa dòng in nỗi cô liêu,
Khách thơ gương mặt phủ nhiều phong sương. )
Cậu bé nghe được mấy câu thơ đó gương mặt lém lỉnh khẽ nhănnhăn lại vẻ đáng yêu vô cùng. Giật tay áo văn nhân, khẽ cất tiếng: “Có chuyệngì khiến cho cha buồn đến vậy?”
Người cha nhìn con trai, sau đó cất tiếng: “Phong nhi! Có mộtchuyện về Tư Mã Tương Như, con có muốn nghe không?”
Cậu bé cười mỉm: “Có chuyện gì cha kể mà con lại không muốnnghe đâu!” Sau đó lại khẽ mỉm cười tinh quái: “Cha kiến thức sâu rộng như trờibiển, chuyện gì người kể mà chẳng hay cơ chứ.”
Văn nhân áo xanh nghe vậy bất chợt phì cười : “Cái thằng tiểuquỉ này! Chỉ giỏi hồ ngôn loạn ngữ, nói toàn điều nhảm nhí.” Nói đoạn ông ngướcmắt về phía xa xa, đoạn âm trầm cất tiếng :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao/31137/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.