Chương trước
Chương sau
"Được rồi, các ngươi bước lên đi! Bất quá..." Trung niên trưởng lão phóng mắt nhìn mọi người một lượt, cười nhạt nói: "Các ngươi phải giao ra 15 khối linh thạch, đây là dụng phí chở các ngươi đến địa điểm kia."
Trung niên trưởng lão nói xong, gã đệ tử đứng phía sau liền nhanh chân tiến về phía trước, đưa túi trữ vật ra trước mặt mọi người.
Những người kia đã sớm biết chuyện này, bọn họ hơi cau mày một chút, sau đó đem linh thạch bỏ vào túi trữ vật của gã đệ tử kia.
Trần Vũ không có ý kiến gì, hắn thấy người khác làm sao thì hắn làm như vậy, lấy linh thạch bỏ vào liền đứng ngắm quang cảnh.
Thấy mọi người đều làm theo, trung niên trưởng lão nhẹ gật đầu, cười như không cười nói:
"Chư vị, ta biết các ngươi vào Động Thiên Bí Cảnh để tìm kiếm cơ duyên. Nhưng ta muốn nhắc lại lần nữa, đồ vật bên trong thuộc về tông môn chúng ta."
Nghe tới đây, phân nửa người nhíu mày, còn lại dửng dưng không thèm quan tâm lắm.
Trong đây, phần lớn mọi người đều có tâm tư riêng, bất quá chẳng ai muốn lên tiếng phản bát.
"Chư vị yên tâm, tông môn không lấy không của các ngươi, mà sẽ giúp các ngươi đổi lại những tài nguyên cần thiết. Nếu như thu hoạch phong phú, cho dù Trúc Cơ Đan cũng có thể đoạt tới tay."
Nói tới đây, trung niên trưởng lão ngừng lại, đánh giá thái độ của mọi người một chút, sau đó mới nói tiếp:
"Chư vị đừng nghĩ tới việc giấu đồ, tông môn chúng ta có nuôi một loại yêu thú chuyên phát hiện sự tình này, các ngươi bỏ tâm tư đó đi."
Một ít tu sĩ nghe vậy thì nhếch miệng cười nhạt, thái độ dường như không quan tâm lắm.
Trong đây phần lớn đều là tu sĩ từng nằm gai nếm mật, ai mà không có thủ đoạn riêng của mình.
Huống hồ, vào bên trong chưa chắc có thể toàn thân trở về, nhưng kỳ ngộ luôn đi cùng nguy hiểm.
Bởi vậy bọn họ mới cắn răng mạo hiểm, mong rằng bản thân có thể đoạt được những thứ tốt.
Trần Vũ cũng nằm trong số đó, lần này vào là vì âm sát chi khí cùng ma khí.
Nghe nói càng tiến sâu vào trung tâm, hai loại chi khí này càng nồng đậm, so với Tử Hà Cốc không biết hơn xa bao nhiêu lần.
Hắn sờ mũi cười cười, bối tay ra sau lưng, phóng mắt nhìn về cánh rừng màu xanh ở phương xa.
"Tại hạ Hướng Sở, không biết đạo hữu tên họ là gì?" Lúc này, một gã thanh niên tầm 25 tuổi bước đến hỏi thăm một người bên cạnh Trần Vũ.
"Tại hạ Lệ Phi Vũ, Hướng đạo hữu tìm ta có việc gì?" Thanh niên Lệ Phi Vũ nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu.
"Ha ha, thì ra là Lệ đạo hữu! Thật ra cũng không có gì, chỉ là Hoắc tiền bối muốn ta hướng mọi người hiệu tập một chút!"
Hướng Sở mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía trung niên đạo nhân đang bối tay ở phía trước mũi Phi Chu.
Lệ Phi Vũ đưa mắt nhìn về phía đó, phát hiện đối phương là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì cười như không cười, hỏi:
"Ý tứ của Hoắc tiền bối là muốn chúng ta gom lại thành một nhóm để dễ dàng bảo vệ nhau?"
"Lệ đạo hữu tuệ căn như đuốc, quả thật Hoắc tiền bối đang có ý tứ như vậy! Không biết Lệ đạo hữu có muốn gia nhập cùng bọn ta không?" Hướng Sỡ gật đầu, mỉm cười hỏi ngược lại.
Lệ Phi Vũ không có trả lời, ánh mắt nhìn về phía Hoắc tiền bối, sau đó nhìn lại mọi người, hồi lâu mới lên tiếng:
"Chuyện này cũng không xấu, ta đồng ý! Đa tạ Hướng đạo hữu đã mời gọi, trên đường nhờ đạo hữu chiếu cố nhiều hơn."
"Ha ha, Lệ đạo hữu yên tâm đi! Trong nhóm có ba cường giả Trúc Cơ Kỳ, tuyệt nhiên không xảy ra chuyện gì quá nguy hiểm."
Hướng Sở cười lớn một tiếng, ánh mắt đột nhiên chuyển sang Trần Vũ, cười cười nói:
"Vị đạo hữu này, chắc ngươi cũng đã nghe rõ những lời vừa rồi, không biết ngươi có muốn gia nhập cùng chúng ta hay không?"
"Nếu Hướng đạo hữu đã mở lời, Khương Nguyên liền nhờ vả vào mọi người!"
Trần Vũ gật đầu đồng ý, kết bạn cùng đi ít nhất cũng an toàn hơn, đến khi nào cần thì lặng lẽ rời nhóm là được.
"Ha ha, Khương đạo hữu thật sáng suốt!" Hướng Sở cười một tiếng, sau đó ôm quyền đến chỗ những người khác.
Rất nhanh Hướng Sỡ đã lôi kéo được tất cả mọi người, trong 43 người, không người nào từ chối.
Đạt được hiệp nghị kết minh, mọi người liền rơi vào im lặng, người thì ngắm cảnh, người thì nhìn trời, người nhìn đất, ai cũng có tâm tư riêng.
Trên đường đi bọn hắn không gặp phải vấn đề gì, Phi Chu cứ thẳng tấp phi hành đến địa điểm của Động Thiên Bí Cảnh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai canh giờ sau Phi Chu đã dừng lại tại một đồi núi rộng lớn.
Khắp nơi đều là cổ thụ cao thẳng tấp, đứng phía dưới căn bản không thể đoán được phương hướng.
Đứng trên Phi Chu, Trần Vũ mơ hồ cảm nhận được âm sát chi khí và ma khí, bất quá chúng vô cùng mỏng manh.
"Đã đến nơi, chư vị theo ta vào trong là được." Trung niên trưởng lão nhảy xuống Phi Chu, thuận tay thu vào túi trữ vật.
Mọi người không có ý kiến, đều thành thật đi theo phía sau, không lâu liền bước vào một cái hang động khổng lồ.
Hang động này cao mười trượng, rộng hơn hai mươi trượng, khắp nơi tràn ngập âm sát chi khí.
Vừa gặp âm sát chi khí, trung niên trưởng lão dẫn đầu liền phóng ra kết giới, đem mọi người bao phủ vào trong.
Tiến sâu hơn một chút, Trần Vũ phát hiện bên trong có linh khí ba động, hơn nữa còn nhìn thấy một ít ánh sáng.
Đến nơi, hắn phát hiện phía trước có ba vị tiền bối đang đợi sẵn, dựa vào khí tức phát ra ít nhất cũng là tu sĩ Kết Tinh Kỳ.
"Hạo tiền bối, Ngu tiền bối, La tiền bối, đệ tử đã dẫn mọi người đến đây." Trung niên trưởng lão dẫn đầu ôm quyền thi lễ.
"Gặp qua ba vị tiền bối!" Những người khác cũng nhao nhao thi lễ, một mực không muốn đắc tội đối phương.
"Đợi các ngươi đã lâu!" Hạo tiền bối nhìn lướt qua mọi người, cười lạnh một cái, nói: "Ta nhắc lại lần nữa, thời gian để các ngươi thoát ra ngoài là hai tháng sau, nhất định phải nắm chắt thời gian, bằng không tự lo cho mình đi."
"Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, chúng ta nhất định nắm chắc thời gian." Hoắc tiền bối hướng vị Kết Tinh Kỳ kia thi lễ, gật đầu đồng ý.
Ba vị tiền bối Kết Tinh Kỳ nghe vậy thì nhẹ gật đầu, sau đó bắt đầu thi triển pháp lực.
Dưới sự thôi động của pháp lực, ba người đồng loạt đánh về phía vách đá, vách đá lập tức xuất hiện phù văn phiêu động.
"Ong... ong..."
"Răng rắc... răng rắc..."
Âm thanh phá vỡ vang lên, vách núi xuất hiện một ít hòn đá rơi xuống, sau đó phù văn càng ngày càng phát sáng.
Sắc mặt ba vị tu sĩ Kết Tinh Kỳ trở nên trắng bệch, nhưng bọn họ vẫn cắn răng thi triển pháp lực.
Trong sát na này, phía vách đát đột nhiên xuất hiện một cái thông đạo màu đen vô cùng quỷ dị.
Từ thông đạo truyền ra vô số âm sát chi khí cùng ma khí nồng đậm, khiến mọi người phải cau mày.
"Thời cơ đã tới, các ngươi nhanh vào trong đi!" La tiền bối quát lớn một tiếng, để mọi người nhanh chóng định thần lại.
Toàn bộ tu sĩ nhanh chóng nuốt vào một viên Thanh Độc Đan, sau đó lại dán vào người một tấm Kim Chung Phù.
Làm xong, Hoắc tiền bối dẫn đầu tiến vào thông đạo, những người khác cũng nhanh chân đi theo.
Trần Vũ nhìn thoáng qua cái hố sâu phía trước, hắn hít sâu một hơi để tâm tình ổn định, sau đó điểm gót chân xuống mặt đất, cả người lập tức bay vào bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.