"Cái này là chút tâm ý nhỏ nhoi của tại hạ, nếu chư vị không nhận, ta thật không dám nhờ vả."
Trần Vũ hiểu ý tứ của Bạch Tử Vân, nhưng tay không đi nhờ người khác thì không đúng cho lắm.
Diệm Linh Cơ có chút tò mò, trực tiếp cầm bình sứ lên ngửi ngửi, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên, hờ hững nói:
"Không nghĩ Trần công tử lại có thượng phẩm linh dịch trong tay, cái này thật sự thú vị à nha."
Thứ này nói hiếm cũng không hiếm, nói đại trà cũng không phải đại trà, nhưng giá cả không hề rẻ.
Một tên tán tu mua được thứ này khiến nàng có chút ngoài ý muốn, nói hắn giết người cướp của thì có khả năng hơn.
Trần Vũ không phản bát, không giải thích tại sao mình có thượng phẩm linh dịch, mà chỉ mỉm cười.
Ngược lại với sự mong đợi của hắn, Bạch Tử Vân nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy không vui, lạnh nhạt lên tiếng:
"Trần công tử, nếu ngươi không thu vật này lại, ta sẽ không ra tay giúp dù chỉ một chút."
Lời nói vừa dứt, Trần Vũ lập tức ngẩn người, cái này là đang giận hắn?
Rõ ràng hắn không có làm sai, chỉ nhờ nàng làm một chút chuyện, sẵn tiện tặng đôi chút vật phẩm thôi mà?
Thấy thái độ không vừa lòng của Bạch Tử Vân, Trần Vũ đành xuống nước nhận thua, thở dài nói:
"Tử Vân tiên tử đã nói như vậy, ta cũng không miễn cưỡng, xem như số linh thạch trước kia cho tại hạ mượn dài hạn đi."
Hắn thật sự không muốn nợ Tử Vân, chỉ riêng viên Duyên Thọ Đan nàng tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-phi-tien/445796/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.