Thấy đối phương thi lễ với mình, Trần Vũ cũng gật đầu đáp lễ, tuy nhiên trong lòng lại mang theo phiền muộn. 
Tính ra hôm nay đã là ngày thứ ba, hiện tại chỉ còn lại bảy ngày. 
Trần Vũ phân vân, không biết có cách gì hay không, chứ đi loạn trong đây không phải biện pháp tốt. 
Về phần nữ tử, từ lúc nhận lại trâm ngọc, nàng đã có cái nhìn khác về Trần Vũ một chút. 
Nhìn vẻ mặt của hắn, nàng thoáng do dự, ánh mắt chớp động mấy cái, chậm rãi mở miệng hỏi: "Nhìn công tử, dường như không phải người trong sơn cốc này?" 
Trần Vũ nghe lời này, khuôn mặt lộ vẻ đau khổ, có chút buồn bã đáp: "Bạch cô nương nói không sai, tại hạ quả thật không phải người trong sơn cốc này." 
Nhưng vừa nói tới đây, lông mày Trần Vũ lập tức nhảy dựng. 
Nhớ lại sáu chữ "không phải người trong sơn cốc", Trần Vũ mơ hồ cảm nhận được, sự hiểu biết của nàng đối với sơn cốc này không hề tầm thường. 
Nghĩ đến đây, Trần Vũ hít sâu một hơi, trong lòng càng thêm phấn khích. 
Nếu quả thật là vậy, nói không chừng hắn sẽ tìm được Thăng Tiên Đài trong truyền thuyết, điều này làm Trần Vũ càng thêm chờ mong. 
"Thì ra là vậy, nhưng công tử đang buồn phiền chuyện gì thì phải? Nếu không ngại có thể nói ra một chút, nói không chừng ta có thể giúp được một hai." Ánh mắt của nàng cực kỳ nhạy bén, một chút biến hóa vừa rồi của hắn, quả thật không thể nào qua được mắt nàng. 
"Để cho Bạch cô nương chê cười rồi, lần này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-phi-tien/445715/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.