Nhìn thấy được con hổ thân đỏ loanh quanh ở bên cạnh người trung niên Khương Thư, tu vi quả nhiên thăng cấp đến Tông Sư đỉnh phong, biết nó đã thần phục, Trương Huyền thoả mãn gật đầu. Hắn thản nhiên nhìn qua, âm thanh hoàn toàn không có chút dao động nào.
- Vi sư Dương Huyền, chỉ là đi ngang qua Thiên Vũ vương thành, ở chỗ này một thời gian ngắn. Trong lúc này, chúng ta có danh thầy trò. Sau khi rời đi, ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta, chỉ là có duyên phận bèo nước gặp nhau mà thôi. Không thể sử dụng tên của ta, đi khắp nơi giả danh lừa bịp, bằng không, giết chết không cần luận tội!
Mục đích hắn thu người học sinh này, là để hình thành trang sách màu vàng, tất nhiên không có khả năng luôn dẫn theo. Hắn sớm nói rõ ràng.
- Vâng!
Khương Thư gật đầu, thoáng lộ ra vẻ thất vọng.
Vừa rồi nghe đối phương muốn hắn bái sư, mặc dù không từ chối, trong lòng vẫn còn có chút kháng cự.
Chờ tới khi hắn thật sự đưa viên thuốc đó cho con hổ thân đỏ dùng, nó quả nhiên đột phá. Lúc này hắn mới biết, có thể bái nhập làm môn hạ của người như thế, là may mắn tới mức nào.
Đan dược chữa thương bình thường, tiện tay chế luyện một hồi, biến thành bảo vật khiến cho man thú đột phá. Loại thủ đoạn này, cho dù hắn kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng nghe nói qua.
Chỉ riêng chiêu thức ấy, vị trước mắt này sợ rằng không chỉ đơn giản là danh sư tam tinh như vậy.
- Không biết lão sư ở nơi nào, học sinh cũng tiện lúc nào đó tới bái kiến!
Biết có thể trở thành học sinh của đối phương trong một khoảng thời gian, cũng là buôn bán có lời, áp chế sự thất vọng, Khương Thư ôm quyền hỏi.
- Ta tạm thời còn không có xác định được nơi dừng chân. Có, sẽ phái người tới nói cho ngươi biết!
Trương Huyền khoát tay:
- Được rồi, ngươi đi về trước đi!
Khiến cho hắn cảm kích, hình thành trang sách màu vàng, không thể nào là chuyện thoáng cái liền xong. Ngày hôm nay thu làm học sinh, đồng thời khiến cho hắn có tín nhiệm nhất định, đã coi như là tiến bộ rất lớn.
Nếu như lại bước nhanh hơn, sợ rằng làm không tốt sẽ có hoàn toàn ngược lại.
- Vâng!
Biết cao nhân có phong thái của cao nhân, Khương Thư không dám nhiều lời, lại nhảy lên trên con hổ thân đỏ, xoay người rời đi.
- Vù!
Đối phương rời khỏi đó, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Ở trước mặt danh sư ngụy trang cao nhân, vẫn rất phiền phức.
Dù sao năng lực quan sát của đối phương kinh người. Có chút sai lầm, lại vô cùng có khả năng xảy ra vấn đề.
- Đúng rồi, quên mất vị trí Thiên Vũ học viện!
Vốn muốn hỏi thăm một chút về vị trí Thiên Vũ học viện, sau đó sẽ thu mấy học sinh, một lần bồi dưỡng, nhiều đường thao tác. Kết quả hắn lại quên mất. Chỉ sợ cũng chỉ có thể trở về thành tìm người hỏi.
Hắn lại trở lại vương thành.
Lần này không có ai theo dõi, cũng không có chuyện gì khác. Hắn hỏi đường lại đơn giản hơn nhiều.
Thiên Vũ học viện, là đất tập trung nhân tài lớn nhất trong vương thành, gần như người người đều biết.
Rất nhanh hắn đã hỏi thăm ra vị trí cụ thể.
Không ngờ Danh Sư Đường ở gần đó, gần dải đất trung tâm của thành thị. Đi bộ tới đó, ít nhất phải mất một, hai canh giờ.
Nghe được xa như vậy, Trương Huyền vốn còn muốn đi suốt đêm tìm người lừa dối, đành phải dừng lại.
Đi tới Thiên Vũ vương thành, trời đã tối, ăn, sát hạch thi họa sư thêm đọc sách, giằng co hơn một canh giờ. Hiện tại xử lý người đánh lén, thu Khương Thư làm học sinh, lại qua thêm hơn một canh giờ. Dựa theo thời gian kiếp trước, đã gần mười một giờ khuya.
Lúc này lại chạy tới, tới nơi cũng gần như đều đã ngủ. Hơn nửa đêm đi thu nhận người... Chuẩn bị không tốt sẽ bị xem trở thành người từ mộ phần nào đó bò ra, lại chôn vào.
- Vẫn là thôi đi. Ngày mai lại nói. Tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm đã!
Liên tục chạy đi, lại thêm sát hạch, chiến đấu, thể hiện, hắn đã mệt mỏi rã rời.
- A? Thiên Vũ lữ quán? Lại ở nơi này đi!
Ở trên đường phố đi một hồi, nhìn trái nhìn phải một vòng, một lữ quán xuất hiện ở trước mắt. Hắn nhấc chân đi vào.
Lữ quán rộng rãi sạch sẽ. Hắn tiến vào đại sảnh hỏi thăm một chút. Thấy vẫn còn phòng trống, hắn liền tiến vào trong.
Hắn vừa đi vào phòng ở, mấy bóng người liền sốt ruột đi tới đại sảnh.
- Triệu Nhã còn chưa có trở lại?
- Đúng vậy, Lưu sư!
Vương Dĩnh rụt rè nói.
- Ta không phải đã bảo các ngươi bất kể tìm được hay không tìm được, trong một canh giờ đều phải trở về sao? Hiện tại đã lâu như vậy, thế nào còn chưa về?
Lưu sư mày nhăn lại.
- Chúng ta... vừa ra khỏi cửa lại đi, vừa mới trở về ta không thấy nàng, còn cho rằng nàng đã trở về phòng. Không nghĩ tới, đợi một hồi còn không có xuất hiện...
Vương Dĩnh nói.
- Như vậy đi, Lục Tầm, ngươi dẫn theo Trịnh Dương đi về phía đông tìm kiếm. Tôn Cường ngươi và Lưu Dương, Viên Đào đi phía tây tìm xem. Ta và Vương Dĩnh, Hoàng Ngữ đi phía bắc. Phía nam là cửa thành, lại không cần đi!
Lưu sư căn dặn:
- Bất kể như thế nào, giống như lần trước quy định, trong một canh giờ phải trở về!
- Vâng!
Mọi người gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài.
...
Bạch Thiềm y sư gần đây đường quan rộng mở.
Sau khi từ Hồng Liên sơn mạch trở về, tất cả y sư nhìn thấy hắn đều cung kính lễ độ, cực kỳ tôn kính.
Thậm chí tới hội trưởng nghiệp đoàn y sư, thái độ đều không bình thường.
Trước đây hắn vẫn chịu đủ vắng vẻ, hiện tại thoáng một cái trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người. Trước đây những nhị tinh y sư này không cho mặt không cho mũi, hiện tại ở trước mặt hắn cũng không dám nói chuyện lớn tiếng...
Điều này khiến cho trong lòng hắn càng lúc càng cao hứng, càng lúc càng thoả mãn với cuộc sống bây giờ.
- Không nghĩ tới bị người đập hôn mê ở trong ngõ hẻm, lại được loại lợi ích này...
Ngày hôm nay cùng hội trưởng xưng huynh gọi đệ uống rượu một hồi, đi trên đường đầu đã có chút choáng váng hoa mắt.
Khởi điểm của cuộc đời hắn, chính là ở Hồng Liên thành bị người đập cho choáng váng.
Sau khi tỉnh lại, thái độ của vô số y sư đối với hắn lại thay đổi.
Suy nghĩ một chút hắn cũng cảm thấy có phải mình đang nằm mơ hay không.
Đương nhiên, trải qua mấy ngày, hắn coi như là hoàn toàn hiểu rõ.
Ngày đó người thanh niên cùng Mạc Vũ công chúa xuất hiện, đập cho hắn choáng váng, sau đó mượn danh tiếng và dáng vẻ của hắn, cứu đại dược vương.
Những y sư cố ý lấy lòng, gần gũi với hắn, thứ nhất, là muốn thông qua quan hệ của mình, từ chỗ đại dược vương mua được dược liệu với giá thấp hơn, tốt hơn. Thứ hai, cũng muốn biết cái gì gọi là khế ước cổ, lại chữa trị như thế nào.
Lúc đó hắn chỉ nằm ở trong ngõ hẻm lạnh như băng, y phục cũng bị lột, làm sao có thể quen biết với đại dược vương nào? Hắn tất nhiên cũng không biết cái gọi là khế ước cổ...
Nhưng thật vất vả xoay người, được nhiều người coi trọng như vậy, lại phủ nhận như vậy, chẳng phải mất mặt xấu hổ, rất dễ dàng bị người ta đánh chết?
Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn nói dối đến bây giờ.
Một khi gặp phải người khác hỏi thăm chuyện của đại dược vương, hắn lại cắn chặt răng, nói sang chuyện khác.
Thấy hắn không nói, mọi người biết có khả năng dính dáng tới bí mật, lại không hỏi thêm nữa. Địa vị của hắn trái lại càng cao hơn.
Kết quả này khiến cho hắn đầy hưng phấn. Vừa gặp phải hẻm nhỏ hắn liền chui vào, chờ mong lại bị đánh ngất xỉu, kiếm lấy danh tiếng lớn hơn nữa.
Ngày hôm nay từ biệt hội trưởng, một mình về phủ, hắn nhìn thấy được một ngõ nhỏ, đang muốn đi vào. Hắn liền nhìn thấy một thiếu nữ đã đi tới trước mặt.
Nữ hài tuổi không lớn lắm, dáng vẻ chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, diện mạo lại đặc biệt xinh đẹp, hơn tất cả mỹ nữ hắn từng gặp. Thậm chí ngay cả Mạc Vũ công chúa được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Vũ vương quốc, vừa so sánh với nàng, cũng kém một mảng lớn.
Hắn có tiếng là háo sắc. Nguyên nhân chính vì như vậy, trước đây Mạc Vũ mới không định gặp. Giả vờ cao nhân lâu như vậy, đột nhiên nhìn thấy được không có ai, hơn nữa dưới tác dụng của rượu, nhất thời hai mắt hắn tỏa sáng.
...
Biết Trương lão sư xuất hiện ở nghiệp đoàn thi họa sư, đám người Triệu Nhã rời khỏi lữ quán tìm kiếm khắp nơi.
Vì hiệu suất cao hơn, mọi người phân chia nhau ra hành sự.
Tất cả con đường, tửu lâu xung quanh bọn họ gần như đã tìm qua một lượt, tự nhiên lại hoàn toàn không có một chút bóng dáng nào.
Vừa đi tới hẻm nhỏ này, Triệu Nhã dụi dụi con mắt, thoáng lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời, dự định quay về nơi ở lại nói sau. Chợt nàng liền nhìn thấy một lão già vẻ mặt đáng khinh, tiến tới trước mặt.
- Uống rượu một mình không vui. Vị cô nương này, nếu không theo ta uống vài chén?
Bạch Thiềm y sư ngăn cản ở phía trước.
- Tránh ra!
Đôi mi thanh tú của Triệu Nhã thoáng nhíu lại.
Thể chất thuần âm mở ra, dung mạo, khí chất của nàng có sự thay đổi về chất. Loại quấy rầy này, nàng vẫn thường gặp. Chỉ có điều gần như đều là tuổi tác tương tự. Một lão đầu cũng có thể làm gia gia của nàng xuất hiện, khiến cho sắc mặt nàng khó coi.
- Nếu như không tránh?
Bạch Thiềm y sư hừ một tiếng.
Hiện tại đã gần nửa đêm, con đường phía trước không còn náo nhiệt, gần như không có người qua. Hơn nữa cho dù có người, nhìn thấy được trang phục hoa lệ đắt tiền của hắn, sợ rằng cũng không dám ra mặt.
- Đâm đầu vào chỗ chết!
Thấy bộ dạng và vẻ mặt lưu manh của người này, đôi mi thanh tú của Triệu Nhã nhíu lại, cổ tay lật một cái, trường kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Thể chất thuần âm vận chuyển tới cực hạn, kiếm khí âm u lạnh lẽo, đâm thẳng về phía người trước mắt này.
- Không biết điều!
Thấy Triệu Nhã cũng dám dùng kiếm với hắn, Bạch Thiềm y sư hừ lạnh, nắm lấy.
Trường kiếm rơi vào trong lòng bàn tay của đối phương.
Bạch Thiềm y sư ở trước mặt Trương Huyền bị một quyền đập cho hôn mê, nhưng thật ra là cường giả Thông Huyền cảnh đỉnh phong. Loại người chỉ mở ra hai huyệt đạo giống như Triệu Nhã, căn bản không có thể chống lại.
- Nguy rồi!
Trường kiếm bị đoạt, trong lòng Triệu Nhã thầm rùng mình. Nàng biết thực lực của người trước mắt này, mình căn bản không thể chống lại. Nàng phóng người, lao thẳng về phía lữ quán.
Thể chất thuần âm của nàng mở ra, tốc độ mặc dù thua Vương Dĩnh, nhưng cũng cực nhanh. Ở đây cách chỗ ở đã không xa. Chỉ cần tới chỗ đó, Lưu sư đứng ra, lại bảo đảm có thể đánh cho kẻ ngu ngốc, không dám nói thừa.
- Còn muốn trốn? Chạy thoát sao?
Thật vất vả mới gặp được mỹ nữ như thế, Bạch Thiềm làm sao có thể để cho nàng chạy thoát. Hắn đuổi sát theo phía sau.
- Triệu Nhã?
Chạy như điên một hồi, Triệu Nhã chạy tới đại sảnh của lữ quán, vừa lúc gặp được đám người Lưu sư đang dự định ra.
- Thế nào?
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thấy nàng vội vàng xông vào, mọi người đầy nghi ngờ.
- Lão nhân này đùa bỡn ta...
Triệu Nhã chỉ về phía sau.
Lúc này Bạch Thiềm y sư cũng đi vào đại sảnh.
- Cái gì?
Nghe được nàng bị đùa giỡn, đám người Trịnh Dương nhất thời giận dữ, nhướng mày, lại muốn xông lại.
- Khoan đã!
Lưu sư liếc mắt nhìn ra được thực lực của đối phương, ngăn cản mấy người.
Bạch Thiềm y sư nhìn thấy được lại có người ở đây, ánh mắt lóe lên:
- Tiểu cô nương này trộm đồ của ta, cho nên ta đuổi qua đòi lại! Nếu các ngươi quen nhau, vậy là dễ làm rồi. Hoặc là giao đồ vật ra, hoặc là, giao nàng cho ta xử lý!
Bạch Thiềm y sư khoát tay, thản nhiên nói.
- Trộm đồ của ngươi? Ngươi... nói bậy!
Không nghĩ tới người này đùa giỡn nàng, lại còn đánh ngược lại, nói nàng trộm đồ, Triệu Nhã nhất thời tức giận, khuôn mặt đỏ lên, thiếu chút nữa thì bùng nổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]