Trên khuôn mặt hoàn mỹ không một tỳ vết của Thẩm Bích Như lộ ra vẻ buồn bực và lo lắng.
Sau khi kết thúc học tâm khảo vấn, nàng có việc phải rời khỏi Thiên Huyền Vương thành. Hôm qua vừa mới trở về liền nghe được tin về sư giả bình trắc. Nàng bị dọa suýt nữa ngất đi.
Trương Huyền này có phải điên rồi hay không?
Lục Tầm là ai?
Biểu tượng nổi danh của Hồng Thiên học viện, minh tinh giáo sư chân chính. Trương Huyền so đấu với hắn. . . Đây không phải tìm chết sao?
Huống chi, gia hỏa này còn đặc biệt đào người từ tay các lão sư khác để đối phó với đám người Triệu Nhã!
- Sao hắn lại lỗ mãng như vậy. . .
Thẩm Bích Như cắn chặt răng ngà. Nàng nhớ tới chuyện ngày hôm qua lại càng phiền muộn.
Sau khi biết tin tức này, nàng đã đi tìm hắn khuyên can. Vậy mà. . . gia hỏa này lại đi vắng!
Nàng chạy đến cửa túc xá của đối phương đợi một đêm. . . Thế mà hắn vẫn chưa chịu trở về.
Ngày mai là ngày tỷ thí. Nghe nói Lục Tầm cả đêm dạy bảo học viên, một đêm không nghỉ ngơi. Ngươi ngược lại tốt, ném học sinh sang một bên, cả đêm không về. . .
Có ai chuẩn bị cho cuộc thi theo cách giống ngươi sao?
Trái tim cũng quá lớn đi!
Có phải ngươi cảm thấy không có hi vọng chiến thắng nên đã tự động từ bỏ hay không?
Thông qua chuyện xảy ra ở Tàng Thư Các, Hồng Thiên lâu và học tâm khảo vấn, nàng còn tưởng mặc dù Trương lão sư có danh tiếng không tốt, nhưng thực tế là một người nghiêm túc, cẩn thận. Hiện tại xem ra. . .
Nghiêm túc, cẩn thận cái rắm a!
Có ai từng thấy người nào chuẩn bị tỷ thí mà mấy ngày đều không thấy bóng dáng đâu sao?
- Nghĩ gì thế? Làm sao ngươi vừa về đã sốt ruột như vậy?
Đang âm thầm tức giận, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt Thẩm Bích Như.
Một vị mỹ nữ lão sư khác của học viện, Hàn Quỳnh!
Hàn Quỳnh cũng là mỹ nữ trăm người có một. Nói về dung mạo, so với Thẩm Bích Như chỉ kém nửa bậc. Tuy nhiên, nàng tầm hai mươi lăm tuổi. Đây là thời điểm huy hoàng, rực rỡ nhất của nữ nhân. Thêm nữa, dáng người nàng mềm mại đáng yêu, Thẩm Bích Như kém xa tít tắp.
Bởi vậy, những người si mê Hàn Quỳnh lão sư càng nhiều, thậm chí vượt xa Thẩm Bích Như.
Cùng là nữ lão sư xinh đẹp, mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ và là hai người bạn thân thiết.
- Còn không phải tại tên Trương Huyền kia sao? Thật không biết đầu óc nghĩ như thế nào, vừa mới tẩy được ô danh, hiện tại lại chuẩn bị tỷ thí cùng Lục Tầm lão sư! - Thẩm Bích Như thở phì phò nói:
- Một khi thua, chỉ sợ cũng không ai tin tưởng những chuyện trước đó!
Mới vừa trải qua học tâm khảo vấn, chứng minh là phòng giáo dục vu hãm ngươi. Bây giờ vạn nhất ngươi tỷ thí thua, tin đồn sẽ truyền ra, còn ai tin tưởng hắn nữa!
- Xem ra. . . Ngươi rất quan tâm hắn a?
Hàn Quỳnh mỉm cười, ánh giảo hoạt.
- Ai quan tâm hắn! Một gia hỏa tự đại mà thôi! - Thẩm Bích Như khẽ nói.
- Không quan tâm thì tốt! Ta còn tưởng rằng Thẩm đại mỹ nữ của chúng ta động phàm tâm nữa nha!
Hàn Quỳnh duỗi lưng, lộ ra đường cong kinh người. Nàng không tiếp tục vấn đề này mà tò mò hỏi:
- Đúng rồi, ngươi đoán xem. . . giữa hai người bọn họ, đến cùng ai có thể thắng?
- Năm học sinh của Trương Huyền, Triệu Nhã, Trịnh Dương và mấy người còn lại cũng không tệ. Tuy nhiên, Lục Tầm lão sư đã có bố trí đặc biệt nhằm vào bọn họ, tìm Mạc Hiểu và mấy học sinh khác đến khắc chế bọn họ. Ta sợ. . . họ sẽ thua ngay từ khi bắt đầu.
Nói đến người có thể chiến thắng sau cùng, Thẩm Bích Như không còn dáng vẻ tức giận và buồn bực như trước. Trong mắt nàng hiện lên vẻ tỉnh táo cùng cơ trí.
Làm lão sư học viện, nàng có sự hiểu biết cặn kẽ đối với tình huống của học sinh. Sau khi nghe được thông tin về cuộc tỷ thí, nàng đã đặc biệt điều tra và biết được sự sắp xếp của Lục Tầm.
Hành động của người này thật là vô đạo đức. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là biểu hiện của một lão sư ưu tú.
Bất kể đối thủ là ai hắn đều toàn lực ứng phó, tận dụng hết tất cả những điều kiện có lợi nhất cho bản thân. Đây chính là tố chất cơ bản mà một lão sư hay tu luyện giả cần phải có.
- Trừ phi. . .
Nói đến đây, Thẩm Bích Như dừng lại. Hai mắt sáng lên toát ra vẻ cơ trí:
- Mấy người Triệu Nhã đều đã đạt tới võ giả tầng hai. Có lẽ họ có thể dựa vào ưu thế về cấp bậc để chiến một trận!
Lục Tầm tìm học sinh chuyên khắc chế Triệu Nhã và những người khác. Trừ phi bọn hắn đột phá mới có thể khắc phục được bất lợi của bọn họ. Nếu không, họ muốn thắng thật không có bất cứ hy vọng nào!
- Đúng vậy a! - Hàn Quỳnh cũng tán đồng gật đầu.
- Mau nhìn, đám người Trương lão sư tới. . .
- Khí thế thật là mạnh! Đám người Triệu Nhã vậy mà. . . Đạt tới võ giả tầng hai rồi?
- Cái này. . . Không thể nào? Mới nửa tháng đã đạt võ giả tầng hai?
…
Hai người đang lo lắng, chợt nghe thấy một trận xôn xao. Ngay sau đó, Trương Huyền và đám người Triệu Nhã đi tới.
Giờ phút này, khí tức toàn thân Triệu Nhã, Trịnh Dương và mấy người Vương Dĩnh lộ ra sắc bén, nhất cử nhất động đều toát ra uy thế cường đại.
Võ giả tầng hai!
Ngoại trừ Viên Đào là người kém nhất, chỉ có Tụ Tức cảnh hậu kỳ, còn lại những người khác vậy mà đều đạt đến Đan Điền cảnh!
- Cái này. . . – Đôi mắt hai người Thẩm Bích Như sáng lên.
- Xem ra Trương Huyền lão sư thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng trên thực tế vẫn là có năng lực! - Hàn Quỳnh cười cười.
- Hiện tại cũng chỉ có Viên Đào hơi yếu một chút, những người khác vẫn có hy vọng chiến thắng. . . - Thẩm Bích Như gật gật đầu. Nàng đang muốn nói tiếp, đột nhiên khuôn mặt tái đi.
- Sao vậy? - Thấy bộ dáng này của bạn tốt, Hàn Quỳnh thắc mắc.
- Là. . . Lục lão sư cùng học sinh của hắn đến rồi!
Thẩm Bích Như xiết chặt nắm đấm.
- Lục lão sư ? Đến rồi thì thế nào? Đám người Triệu Nhã đều là võ giả tầng hai, cơ hội chiến thắng rất lớn. . . - Hàn Quỳnh cười cười.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy đám người Lục Tầm cùng Chu Hồng, Mạc Hiểu cách đó không xa đang tiến tới. Khóe miệng nàng giật một cái, đứng hình tại chỗ:
- Võ giả tầng ba? Học sinh của hắn, vậy mà. . . Đều đạt tới võ giả tầng ba rồi?
- Võ giả tầng ba Chân Khí cảnh. . . Có thể vận dụng chân khí, lực lượng hơn ba trăm cân. . . Làm sao thắng được?
Hai người đứng đơ tại chỗ.
Giữa võ giả tầng hai cùng tầng ba có sự khác biệt về chất. Tầng một tụ tức, linh khí di chuyển khắp toàn thân, cải biến cơ thể người bình thường thành cơ thể của võ giả, có thể tu luyện.
Tầng hai đan điền, ở trong cơ thể tích lũy, hội tụ linh khí, phát triển đan điền.
Tầng ba chân khí, tu luyện tới cảnh giới này, chân khí có thể ở bên trong cơ thể vận chuyển. Dù là nhục thân, phản ứng, hay là lực lượng cơ thể không phải hai tầng có thể so sánh.
Người đạt tới Chân Khí cảnh có thể nói đã đạt được cấp độ hoàn toàn mới. Nếu trước kia chỉ là người bình thường, thì hiện tại tuyệt đối có thể so với hổ lang, đánh như thế nào được?
Nàng vừa mới nhìn thấy đám người Triệu Nhã đạt tới võ giả tầng, còn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi trong tay. Hiện tại xem ra. . . Thắng cọng lông a!
Không có một phần thắng a!
Muốn thắng. . . Trừ phi xuất hiện kỳ tích!
Thẩm Bích Như cười khổ.
Trước đó, nàng còn ôm một chút hi vọng đối với Trương lão sư, cảm thấy vẫn có khả năng chiến thắng. Nhưng giờ phút này tia may mắn cuối cùng cũng đã mất.
Hai đại mỹ nữ khiếp sợ vô cùng. Những lão sư đến xem trận đấu cũng trợn mắt há mồm, lặng ngắt như tờ, đồng thời dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Trương Huyền.
So đấu với Lục Tầm lão sư. . . Quả nhiên là tìm tai vạ a!
- Võ giả tầng hai chiến đấu với tầng ba? Trương đan sư. . . khó thắng!
Giống như các lão sư khác, Âu Dương hội trưởng cùng Đỗ Mãn đan sư nhìn nhau, cũng đồng thời lắc đầu.
- Đúng vậy a, hai cấp độ khác biệt quá lớn, căn bản không có khả năng chiến thắng!
- Xem ra, Trương đan sư. . . Nhất định phải thua!
Rất nhiều luyện đan sư đồng thời đưa ra kết luận, nhịn không được thở dài.
Trương Huyền và Lục Tầm vừa ra sân, không ít người đã có phán đoán trong lòng. Cán cân thắng lợi, đã nghiêng về phía Lục Tầm rồi.
. . .
- Hôm nay thi đấu tân sinh. Tuy nhiên, trước tiên chúng ta sẽ tổ chức một cuộc so tài giữa hai lão sư, Lục Tầm lão sư cùng Trương Huyền lão sư, đó là sư giả bình trắc.
Thấy hai nhân vật chính đã đến đầy đủ, viện trưởng đã lâu không xuất hiện thật đứng ở tỷ thí đài, thanh âm vang vọng học viện.
Nghe được tiếng la, là nhân vật chính, Trương Huyền cùng Lục Tầm đều đưa học sinh đi đến tỷ thí đài. Mỗi người ngồi ở một bên.
Sư giả bình trắc, học sinh đối với học sinh, lão sư chỉ có thể ở bên cạnh quan sát trận chiến, không được can thiệp.
Đương nhiên, tỷ thí chỉ là một bộ phận của bình trắc. Trong đó còn có thi viết, khảo hạch tiềm lực,… Tuy nhiên, bởi vì võ giả chú trọng thực lực, nên nếu không thắng được tỷ thí, thì dù có thắng được các mục sau cũng sẽ không vẻ vang gì.
- Ai lên trước?
Đối với lời nhận xét của người khác, Trương Huyền không thèm quan tâm. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt nhìn về phía năm học sinh của mình.
- Ta đi! - Viên Đào tiến về phía trước một bước.
Trương Huyền gật đầu.
Hắn đã mở ra một phần Long Tê huyết mạch, vì vậy Trương Huyền tương đối yên tâm.
- Khổng Kiệt, ngươi đi đi. Hãy đánh bại gia hỏa thứ nhất đếm ngược đó!
Nhìn thấy đối phương ngay từ trận đầu lại phái gia hỏa thứ nhất đếm ngược ra thi đầu, Lục Tầm cười lạnh.
Trải qua cả đêm chỉ điểm cá nhân, năm học viên này đã củng cố tu vi võ giả tầng ba sơ kỳ, có thể vận dụng chân khí thông suốt.
Thực lực này của bọn họ có thể thắng mấy tên võ giả tầng hai dễ như trở bàn tay.
- Một lát nữa chờ ngươi thất bại thảm hại, còn có tư cách gì làm học đồ của tam sư?
Hai mắt Lục Tầm sáng lên, cười lạnh một tiếng.
Tất cả cố gắng của hắn cũng chỉ vì ngày hôm nay. Chờ học sinh của hắn đánh bại học sinh của Trương Huyền trước mặt mọi người, hắn muốn nhìn xem gia hỏa này làm sao còn mặt mũi làm học đồ của tam đại danh sư.
Đến lúc đó, hắn sẽ để cho tất cả mọi người đều biết, Lục Tầm mới là sự tồn tại vô địch nhất trong Hồng Thiên học viện.
. . .
- Khổng học trưởng, xin hãy thủ hạ lưu tình. . .
Nhìn về phía đối thủ trước mắt, Viên Đào tỏ ra tội nghiệp:
- Ngươi xem ta đây béo như vậy, thực lực cũng mới võ giả tầng một. . .
- Ta chiến đấu từ trước tới giờ không biết lưu tình! Hoặc là trực tiếp nhận thua, hoặc là. . . Bị ta đá xuống lôi đài. Người tự chọn đi!
- Nhận thua? Nếu như ta nhận thua, Trương lão sư sẽ đánh chết ta. . . - Viên Đào tỏ ra ủy khuất, đi về phía trước mấy bước.
- Nếu ngươi không muốn nhận thua, vậy thì rất đơn giản, chờ bị ta đánh lăn xuống lôi đài đi!
Không để ý tới biểu hiện yếu đuối của đối phương, Khổng Kiệt cười lạnh.
Còn chưa bắt đầu chiến đấu, gia hỏa này đã tỏ ra yếu đuối, cầu xin tha thứ, cũng thật là buồn cười!
Tuy nhiên, từ điểm đó cũng đó có thể thấy được, Trương lão sư không có bản lĩnh gì. Lục lão sư thắng chắc.
- Hay là ngươi xem thế này có được không? Dù sao ta cũng đánh không lại ngươi. Một lát nữa, ta cùng ngươi giả vờ đánh hai lần, sau đó sẽ lập tức nhận thua. Như vậy, Trương lão sư cũng sẽ không trách tội ta. Chỉ cần ngươi phối hợp, ta liền cho ngươi một ngàn. . . A, không, năm trăm. . . Ba trăm kim tệ làm thù lao.
Viên Đào tiếp tục tới gần đối phương, nhỏ giọng nói.
- Ba trăm kim tệ? Giả đánh ? - Khổng Kiệt sững sờ:
- Nhiều kim tệ như vậy, ngươi có sao?
- Ta có, ngươi xem này!
Viên Đào đút tay trái vào túi, móc ra.
Khổng Kiệt tò mò cúi đầu xuống nhìn.
Bao nhiêu học viên đang vây quanh quan sát, ngươi làm như vậy còn gọi gì là anh hùng. . .
Trong lòng hắn vô cùng uất ức, nhưng bây giờ đã không kịp rồi! Con ngươi co rụt lại, ngay sau đó hắn cảm thấy một lực lượng bài sơn đảo hải tuôn ra, còn chưa kịp phản ứng đã thấy trên mặt kịch liệt đau đớn.
Hô!
Cả cơ thể hắn bay ngược ra phía sau, ngã ra khỏi sân tỷ võ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]