Chương trước
Chương sau
- Bức họa này là do ngươi vẽ?  

             Gian phòng yên lặng.  

             Tiếp theo tiếng ồn ào vang lên.  

             - Ngươi nói bức họa cảnh giới thứ năm này là do ngươi vẽ? Trương Huyền, ngươi thật là làm ta cười chết thôi, coi như giám thưởng không ra, chịu thua là được, không cần ra vẻ như thế đi!  

             - Mặt thật là lớn, cho dù là ra vẻ chung quy lại cũng phải có cái mức độ thôi, là ngươi vẽ, sao ngươi không nói, ngươi chính là Vân Thiếu Khanh Tông Sư đi?  

             - Rõ là đồ không biết trời cao đất rộng, ngươi biết tác phẩm hội hoạ cảnh giới thứ năm đại biểu cho điều gì sao? Còn là do ngươi vẽ? Đùa gì thế!  

             Điền Long, Lục Tầm, Vương Siêu tất cả đều cười thành tiếng, từng cái từng cái nhìn về phía Trương Huyền như là nhìn một kẻ ngu si.  

             Tác phẩm hội hoạ cảnh giới thứ năm, đó là khái niệm gì?  

             Toàn bộ Thiên Huyền Vương quốc, đều không có một người có thể vẽ ra, liền ngay cả phụ thân của Lục Tầm, Đế sư Lục Trầm đại sư, đều không làm được, một cái lão sư sơ cấp, một tên tiểu tử không đủ hai mươi tuổi, nói hắn có thể vẽ ra, điều này không phải đùa giỡn thì là cái gì?  

             - Lưu Lăng, đây chính là người mà các ngươi coi trọng, dự định thu làm học đồ? Không biết trời cao đất rộng, nói bốc nói phét, người như thế cũng xứng làm lão sư?  

             Điền lão quăng ống tay áo một cái, sắc mặt âm trầm.  

             Lưu sư đem bức họa này xem như lễ mừng thọ đưa tới, hắn cả ngày treo ở trong thư phòng, cẩn thận tìm tòi, kinh động như gặp thiên nhân, vẫn cảm thấy là một vị thư họa đại Tông Sư nào đó lưu lại, sinh lòng ngưỡng mộ, cái tên này lại nói là do hắn vẽ?  

             Quả thực chính là sỉ nhục bức danh họa này.  

             - Điền lão sư, bức họa này...  

             Nghe lão sư chất vấn, Lưu Lăng lúng túng, băn khoăn nói:  

             - Bức hoạ này... Thực sự là do Trương Huyền lão sư vẽ ra!  

             - Làm sao, ngươi cũng thừa nhận là hắn ngông cuồng đi... Hả? Ngươi nói cái gì?  

             Điền lão không nghe rõ, lầm bầm lầu bầu một câu, đột nhiên phản ứng lại, suýt chút nữa ngất đi, môi run:  

             - Hắn... Hắn vẽ?  

             - Vâng, bức họa này... Là Trương lão sư mấy ngày trước tự tay vẽ ở chỗ Lục Trầm đại sư.  

             Lưu Lăng cười khổ nói.  

             Lúc trước Hoàng Ngữ đem bức họa này tới, giao cho hắn làm quà tặng, thời điểm biết được tác giả cùng với xuất xứ của bức họa này, nói thật hắn cũng bối rối.  

             Tác phẩm hội hoạ cảnh giới thứ năm, coi như tại nhị đẳng Vương quốc như Bắc Vũ Vương quốc, đều là bảo vật có thể gặp mà không thể cầu, lại có thể được vẽ ra bởi một vị lão sư chưa đủ hai mươi tuổi của Hồng Thiên học viện.  

             Coi như chính tai nghe thấy, đều cảm thấy trong đầu choáng váng, khó có thể tin tưởng được.  

             - Chuyện này... Chuyện này...  

             Con ngươi của Điền lão co rụt lại, nét mặt già nua đỏ hồng, hận không thể có khe nứt ở trước mặt để chui vào.  

             Lưu Lăng làm danh sư, không thể ăn nói bừa bãi, cũng liền nói rõ... Bức họa này, thực sự là do vị Trương lão sư này vẽ ra.  

             Bản thân luôn mồm luôn miệng nói sùng bái có thừa, sinh thời muốn bái kiến, kết quả thật nhìn thấy, còn nghi vấn đối phương...  

             - Ta không tin... Hắn coi như học tập thư họa từ trong bụng mẹ, cũng không thể vẽ ra tác phẩm hội họa lợi hại như thế.  

             Nghe được Lưu sư thừa nhận, Lục Tầm cắn răng nhìn sang.  

             Vừa đem tác giả của bức họa khen ngợi đến bầu trời, lại là loại thủ pháp này, lại là loại phong cách này,... Lại là vị đại sư này, lại là vị Tông Sư kia, hận không thể quỳ lạy bái sư, kết quả... Lại là vị lão sư mà hắn vẫn muốn đối đầu, đánh có chết cũng không tin.  

             - Ta cũng không tin, Lưu sư tuyệt đối đừng bị hắn lừa...  

             Vương Siêu cũng gào thét một câu.  

             Bất quá, tiếng gào của hai người còn không có kết thúc, liền thấy Trương Huyền đã đi tới trước mặt bức thư họa kia, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên.  

             Ong!  

             Một trận âm thanh thánh thót vang lên, dã lộc bên trên bức hoạ lập tức giống như là đang sống, quay đầu nhảy ra khỏi bức hoạ, một lát sau tiêu tan trên không trung.  

             - Đây là... Bản nguyên hóa linh? Chỉ có người sáng tác thư họa mới có thể làm cho bản nguyên hóa linh?  

             - Một bức thư họa, ẩn chứa tất cả tâm huyết của người sáng tác, có thể hoàn mỹ hô ứng cùng với tinh khí thần của hắn, tác phẩm hội hoạ đạt đến cảnh giới thứ năm, chỉ cần tác giả đụng vào, liền sẽ tự động hóa linh...  

             - Chuyện này... Thực sự là do hắn vẽ...  

             Thư họa đạt đến Hóa Linh cảnh, muốn nhận biết ai là người vẽ là chuyện hết sức dễ dàng, chỉ cần bàn tay của người sáng tác khẽ chạm vào, bức hoạ sẽ tự động biểu hiện ra hiệu quả hóa linh.  

             Nhìn thấy dã lộc nhảy ra khỏi bức họa, khí tức lưu chuyển phía trên bức họa này kêu gọi liên kết cùng với khí tức của Trương Huyền lão sư ở gần đó... Kẻ ngu đến đâu cũng biết, tác giả của bức họa này, khẳng định là hắn.  

             - Chuyện này... Làm sao có khả năng?  

             Lục Tầm lảo đảo một cái, ngã xuống đất, khóc không ra nước mắt.  

             Vừa nãy hắn còn tự tin nói, tác giả của bức họa này khẳng định là Vân Thiếu Khanh tiền bối, kết quả... Hiện thực liền mạnh mẽ đánh cho hắn một cái tát.  

             Đại ca, nếu như sớm biết ngươi là thư họa Tông Sư, ta sao dám cùng ngươi so về phương diện này a!  

             Cái này không phải là tự tìm chết sao?  

             Vương Siêu, Điền Long ở một bên cũng cảm thấy toàn thân co giật, sắp ngất đi.  

             Đặc biệt là Điền Long, lúc này cuối cùng đã rõ ràng vì sao Nguyên Ngữ đại sư đều cũng kính đối với cái tên này như thế rồi, thậm chí càng mong muốn học tập với hắn.  

             Một vị thư họa cấp bậc Tông Sư, có thể vẽ ra tác phẩm hội hoạ cảnh giới thứ năm đáng giá hắn tôn kính như vậy.  

             - Trương Huyền Tông Sư, là ta có mắt không tròng , xin hãy tha lỗi...  

             Sắc mặt của Điền lão cũng rất khó coi, đứng dậy ôm quyền, trong nháy mắt tựa như là già đi mười mấy tuổi.  

             Cả đời giáo thư dục nhân, được hưởng danh tiếng rất lớn, kết quả tại đây ngã xuống.  

             Để Lục Tầm cùng một vị thư họa Tông Sư tỷ thí thư họa?  

             Còn có sự tình càng kích thích hơn sao?  

             Vốn là giúp hắn bái sư, kết quả lại đào hố hãm hại hắn, vẫn là loại hố rất thảm nữa chứ.  

             Khó trách Lưu Lăng bọn họ xé rách đầu cũng muốn thu vị Trương Huyền lão sư này làm học đồ, không để ý thân phận danh sư của mình, thì ra là như vậy.  

             Một vị Tông Sư có thể vẽ ra thư hoạ cảnh giới thứ năm, một khi trở thành học đồ, liền lập tức nắm giữ tư cách sát hạch danh sư, thật muốn thành công, làm lão sư của hắn, danh tiếng cũng sẽ vang vọng khắp mười đại Vương quốc!  

             Không có trả lời Điền lão, Trương Huyền yên tĩnh đứng ở phía trước thư họa, nhìn vào bức hoạ ở trước mặt, nói:  

             - Bức họa này là mấy ngày trước, ta vẽ ra ở trong phủ đệ của Lục Trầm đại sư, cũng không có đứng ở thảo nguyên, cũng không dùng bút pháp song câu, mà là dùng thủ pháp Tả Hữu Du Long, tổng cộng dùng bốn mươi bảy cái hô hấp để vẽ ra, không có cái gọi là hai, ba ngày.  

             - Tả Hữu Du Long?  

             - Bốn mươi bảy cái hô hấp?  

             Lục Tầm khóe miệng lần thứ hai giật giật..  

             Vừa nãy hắn còn tự tin nói, để vẽ ra được bức họa này coi như là Tông Sư, cũng phải tiêu tốn chí ít hai, ba ngày, hơn nữa còn là thân ở thảo nguyên, biểu lộ cảm xúc, kết quả nằm mơ đều không nghĩ tới, Trương Huyền lại vẽ ở chính nhà của hắn, còn chỉ dùng thời gian ngắn như vậy.  

             Càng khuếch đại chính là, dùng kỹ xảo in ấn thư họa của thợ thủ công ở ven đường làm ra tác phẩm hội hoạ cảnh giới thứ năm.  

             Đây cũng quá nghịch thiên rồi đi!  

             Nghe đến mấy cái này, Điền Long càng là sắp khóc.  

             Lúc nãy, thời điểm đối phương nói ra cái kỹ xảo này, còn bị hắn mắng chửi cho mất mặt, kết quả trong chớp mắt liền chứng thực là thật sự!  

             Loại thủ pháp tăng cường tốc độ vẽ tranh như là Tả Hữu Du Long này, cũng có thể làm ra tác phẩm hội họa lợi hại như thế sao?  

             Trương lão sư, ngươi đến cùng đạt đến trình độ gì vậy?  

             Không để ý tới thái độ của hai người, Trương Huyền ngón tay vuốt nhẹ qua bức hoạ rồi nói:  

             - Không biết nơi này có bút mực hay không?  

             - Có, có!  

             Điền lão vẫy tay, Điền Cương lập tức nhanh chóng chạy ra ngoài, thời gian không lâu sau, liền đem bút mực mang lại đây, bởi vì quá mức kích động, thời điểm đi vào phòng, suýt chút nữa ngã chổng vó.  

             Chỉ cần không ngốc, đều biết vị Trương lão sư này đang có ý định đặt tên cho bộ thư họa này.  

             Một bức họa có lưu tên cùng không lưu tên, giá trị khác biệt rất lớn, thường thường sẽ chênh lệch nhau đến mấy chục lần.  

             Đặc biệt là vị Trương lão sư này, trẻ tuổi như vậy liền trở thành thư họa Tông Sư, qua mấy năm nữa, trở thành danh sư, danh tiếng truyền khắp các Vương quốc xung quanh, tác phẩm hội họa do tự tay hắn đề tên, giá trị nhất định sẽ lần thứ hai gia tăng dữ dội.  

             Đương nhiên, giá trị là phụ, chủ yếu nhất chính là, có thể tận mắt nhìn thấy một vị thư họa Tông Sư nhấc bút viết chữ, là chuyện vinh hạnh cỡ nào!  

             - Bức họa này không có khí thế múa bút vẩy mực, cũng không có ý cảnh cao xa như Lục lão sư nói, danh tự ‘Múa bút thanh thiên đồ’ này khẳng định là không chịu đựng nổi!  

             Cầm bút lên dính mực viết vào, Trương Huyền đứng ở trước bức hoạ, không chút do dự nào, bút lông bay lượn.  

             Xoạt xoạt xoạt!  

             Hai chữ lớn lập tức xuất hiện phía trên bức hoạ.  

             - ‘Dã lộc’ ư?  

             Nhìn thấy tên mà hắn viết ra, mọi người đồng thời sững sờ.  

             Vốn tưởng rằng vị Trương lão sư này đặt một cái tên thật hoành tráng, ‘Dã lộc’ không khỏi quá tùy ý đi.  

             - Thẳng thắn biểu đạt suy nghĩ ở trong lòng, đây mới thực sự là cảnh giới của thư họa Tông Sư.  

             Trầm tĩnh chốc lát, Điền lão mở miệng nói.  

             - Đúng đấy, hình ảnh trọng tâm nhất trong bức hoạ này chính là dã lộc, những cái khác đều là làm nền, cái gọi là khí chất, cái gọi là ý cảnh, đều là nó mang đến, kêu ‘Dã lộc’, nghe tới đơn giản, không có chút khí thế nào, lại giống như đem tất cả nội dung chủ yếu của bức họa bày ra, để cho chỉnh thể của bức họa lần thứ hai tăng lên một cái độ cao mới.  

             Lưu Lăng cảm thán.  

             Không hổ là Trương lão sư, tuổi còn trẻ liền trở thành thư họa Tông Sư, tuy rằng chỉ là cái tên đơn giản, lại trực tiếp đem phẩm chất của bức họa lần thứ hai tăng lên.  

             - Không chỉ như vậy, nếu như bức họa này kêu ‘Múa bút thanh thiên đồ’, người nhìn thấy bức họa này sẽ chịu ảnh hưởng, sẽ không bị khí thế tự nhiên ở bên trong cảm hoá, lại không thể nào hiểu được những ý nhị khác mà bức họa muốn thể hiện. Mà kêu ‘Dã lộc’, đơn giản là đơn giản thật đó, lại không bị hạn chế tư duy, mỗi một người thưởng thức bức họa này, đều sẽ chú ý đến con dã lộc này rồi mới chú ý đến cảnh vật xung quanh, từ đó lòng sinh mơ màng, để ý nhị của bức họa càng đủ, ý cảnh càng lúc càng bao la.  

             Trang Hiền mở miệng.  

             - Đúng đấy, quả là tác phẩm của thần, tác phẩm của thần a...  

             Trịnh Phi gật gù, đang muốn nói ra suy nghĩ của bản thân đột nhiên sững sờ, chỉ về phía trước: - Mau nhìn!  

             Mọi người nhìn theo, chỉ thấy dã lộc trong bức hoạ lần thứ hai trốn ra, tràn đầy quyến luyến nhìn về phía Trương Huyền, cũng ở trên cánh tay của hắn lượn qua mấy lần, lúc này mới chậm rãi tiêu tan.  

             - Đây là... Linh trí?  

             - Tác phẩm hội họa này đã đạt đến Linh trí cảnh? Không đúng, còn không có đạt đến, nếu như đạt đến, thời gian con dã lộc này ở bên ngoài khẳng định sẽ lâu hơn.  

             - Tuy rằng không phải, lại cũng gần như sắp đến rồi, chỉ mới viết thêm tên, liền để bức họa này tăng lên gần một cấp bậc, vô hạn tiếp cận cảnh giới thứ sáu...  

             Nhìn thấy dáng vẻ của con dã lộc kia, tất cả mọi người đều chấn động, từng cái từng cái kích động đến đỏ mặt.  

             Thư họa cảnh giới, bốn cảnh giới đầu phân biệt là lục thực, linh động, ý tồn, kinh hồng.  

             Cảnh giới thứ năm gọi là hóa linh.  

             Bên trên cảnh giới hoá linh này còn có cảnh giới thứ sáu, cũng chính là điều mà bọn họ mới vừa nói linh trí.  

             Có người nói tác phẩm hội họa đạt đến loại cảnh giới này, động vật trong bức họa đó hoàn toàn có linh trí của chính mình thậm chí còn có thể hấp thu linh khí trong thiên địa để duy trì hình thái trong thời gian ngắn, nhờ thế mà có thể đi ra khỏi thư họa, thần kỳ không gì sánh được.  

             Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía thanh niên ở trước mắt, ánh mắt kịch liệt rung động.  

             Đặc biệt là hai người Hoàng Ngữ, Bạch Tốn kích động đều có chút run rẩy.  

             Không để ý tới sự kích động của mọi người, Trương Huyền đem bút lông để xuống, nhìn quanh một vòng.  

             - Ta giám thưởng xong, cái thử thách này coi như ta thắng sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.