Tùng tùng tùng tùng!
Đi tới trước mặt, Nguyên Ngữ đại sư bắt đầu gõ cửa, thời gian không lâu, cửa lớn mở ra, Tôn Cường ưỡn cái bụng đi ra.
Nhìn mọi người một chút, mí mắt nhấc lên:
- Giao ba trăm vạn kim tệ, đứng trước cửa chờ, lão gia lúc nào muốn gặp các ngươi, ta sẽ cho các ngươi đi vào.
Nguyên Ngữ đại sư tại thượng tầng rất nổi danh, không ít người nhận thức, nhưng loại tiểu nhân vật như Tôn Cường, căn bản không biết hắn là ai.
Lại nói... Ta cần biết ngươi là ai sao?
Lão gia nhà ta là danh sư, là rồng cũng phải cuộn lại cho ta, là hổ cũng phải nằm xuống cho ta.
- Khặc khặc... Nguyên Ngữ đại sư bị hắn nói như thế, đứng ngẩn ngơ một lúc.
Phía sau hắn là ba vị danh sư, một cái quản gia nho nhỏ, sao dám lớn lối như vậy... không sợ bị đánh chết sao?
- Ta là Nguyên Ngữ, trước đây có đến bái phỏng lão gia của ngươi.
Tuy rằng trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng biết người ở trước mắt này có khả năng là quản gia của một vị danh sư, mấy vị danh sư đọ sức, hắn coi như địa vị không thấp, cũng không dám dính líu đến việc này, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, hắn cũng không muốn làm con muỗi kia.
- Ta không cần biết ngươi là Viên Ngữ hay Phương Ngữ gì cả, ta mới vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3718606/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.