Hơn nữa, vẽ tranh coi trọng nhất chính là ý cảnh. Nếu không có ý cảnh, dù lại giống y như thật cũng đều vô dụng. Bút pháp Tả Hữu Du Long chẳng khác nào phân chia một bức hình thành hai phần, ý cảnh tách làm đôi... Vì lẽ đó, bức họa này mặc dù vẽ rất hoàn mỹ nhưng sợ rằng rất khó để đạt đến cảnh giới thứ ba.
Tay trái và tay phải cho dù phối hợp tốt đến đâu, bản chất vẫn là chia tách hình ảnh ra thành hai phần, vì vậy ý cảnh tổng thể nhất định sẽ bị kém đi không ít.
- Quá khoe khoang bản lĩnh vẽ tranh mà mất đi mục đích căn bản, xốc nổi! - Giải thích xong, Nguyên Ngữ đại sư lắc lắc đầu.
Sau khi hết khiếp sợ, ấn tượng của hắn đối với Trương Huyền không có chuyển biến tốt, mà ngược lại trở nên càng tệ hơn.
Ngạo mạn vô lễ; để bọn họ chờ đến cả buổi; trước khi vẽ tranh còn muốn điều chỉnh trạng thái, làm lỡ hai, ba canh giờ, không có khái niệm thời gian. Hiện tại càng là khoe khoang vẽ bản lĩnh, mất đi ý nghĩa vốn có của việc vẽ tranh, quả thực chính là tâm thái bất ổn, xốc nổi đến cực điểm.
Vẽ tranh mà không có tâm thái ôn hòa, chỉ muốn để cho người khác khiếp sợ, phô trương cho người khác xem thì dù cho tài giỏi đến đâu cũng có ích lợi gì? Khó thành một đời đại sư.
- Trương tiểu huynh đệ còn trẻ, ưa thích làm náo động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3718084/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.