Tiền thân có thể khi tuổi còn trẻ đã tu luyện tới Chân Khí cảnh cũng đã tiêu hao tất cả tinh lực của hắn. Còn thương pháp, ngay cả sờ cũng không sờ qua.
Còn Trương Huyền là một người địa cầu chính thống, đương nhiên chưa từng chạm qua dù chỉ một lần.
- Chưa bao giờ học qua?
Vương Sùng sững sờ.
Không học, vậy thảo luận thương pháp cái gì cơ chứ?
Vẻ mặt Âu Dương Thành ở bên cạnh cũng rất là quái lạ.
Hắn nghe Trương Huyền nói muốn học tập thương pháp lại còn tưởng rằng đối phương có cơ sở nhất định. Cho nên hắn mới cố ý nói thảo luận, mà không phải là học tập, để cho đối phương có chút mặt mũi, không ngờ... lại chưa từng học qua!
Lần này thì xấu hổ rồi!
Nếu sớm biết chưa từng học qua, tùy tiện tìm một lão sư thương pháp là được, còn cần phải chạy tới làm phiền lão hữu hắn hay sao?
- Là như vậy, ta có một học sinh muốn học tập thương pháp, ta nghĩ hiện tại có thể học tập một ít, sau khi trở về lại dạy hắn...
Thấy mấy người nhìn mình, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là nói ra mục đích của mình.
- Hiện tại mới đi học tập? Dạy người khác?
Vương Sùng lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã ngất đi.
Đùa gì vậy chứ?
Côn tháng, đao năm, thương cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3716051/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.