- Cái gì?
Nghe thấy hắn nói như thế, tất cả mấy người Tôn Cường bên trong phòng đều ngây người.
Đặc biệt là Đỗ Viễn, sắc mặt hắn lần nữa trở nên rất khó coi.
Coi như phụ thân không luyện tốt, đường đường là danh sư, tại sao có thể trực tiếp nhục mạ phụ thân hắn là đồ súc sinh cơ chứ?
Chuyện này quả thật chính là sỉ nhục nhân cách!
- Dương sư, coi như phụ thân ta mạo phạm thì ngươi cũng không cần nhục mạ như vậy chứ...
Trong lòng đã có quyết tâm, tâm tư quần là áo lượt chiến thắng sợ hãi, Đỗ Viễn cắn răng nói.
- Nhục mạ?
Trương Huyền lắc đầu một cái, nói:
- Ngươi hỏi phụ thân ngươi một chút, có phải ta đang mắng hắn hay không.
- Phụ thân...
Đỗ Viễn quay đầu nhìn về phía Đỗ Mạc Hiên, không nhìn thì còn không cảm giác được, vừa nhìn qua, nhất thời sợ hết hồn. Chỉ thấy toàn thân phụ thân hắn run rẩy, không còn vẻ bình tĩnh như trước nữa.
- Kính xin Dương sư cứu ta...
Phịch phịch!
Trong lúc hắn đang nghi ngờ thì đã nghe phụ thân kêu một tiếng rồi quỳ xuống mặt đất.
- Cái gì?
Đỗ Viễn bối rối.
Vẻ mặt Tôn Cường cũng trở nên kỳ quái.
Có phải Đỗ Mạc Hiên này đầu óc có bệnh? Hơn nữa trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3716048/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.