Trước mặt của hắn ta, nói muốn sờ thê tử của hắn ta ? Còn bắt hắn ta đỡ nữa. . .
Cho dù là danh sư đi nữa cũng không thể làm nhục hắn ta như thế được!
Xiết chặt nắm đấm, Lăng Thiên Vũ nghiến răng ken két, hắn ta cả thấy bản thân sắp phát điên rồi!
Tôn Cường đứng một bên thiếu điều muốn ngất luôn cho rồi!
Không hổ là lão gia, đúng là bá đạo không ai bằng!
Bắt người ta đỡ thê tử của mình cho ngài sờ sao…
Đường đường là danh sư thì muốn tìm dạng nữ nhân cỡ nào mà không được chứ! Không ngờ ngài ấy lại có sở thích “biến thái” cỡ vậy, sau này mình nhất định phải giấu thê tử đi mới được!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thê tử của ông ta. . .
–Thôi, tình huống của nàng ấy như vậy cũng không cần đỡ, để ta tự sờ cũng được!
Không nhìn thấy biểu cảm của hai người kia, Trương Huyền tập trung chú ý vào nữ tử mặc cung trang đang nắm trên mặt đất. Hắn mới nhờ vả một câu mà không thấy si động đậy gì nên lập tức khoát tay.
Tình huống của nữ tử này đừng nói là đỡ mà dù cho cẩn thận vịn lên cũng rất có khả năng sẽ thăng luôn, đến lúc đó lại bù không nổi mất đâu!
–Ngươi muốn tự mình đi tới. . . Sờ à?
Lăng Thiên Vũ chỉ cảm thấy đối phương đang chà đạp tôn nghiêm của hắn ta một cách tàn nhẫn.
Hắn ta không giúp thì người này tự mình động thủ luôn sao?
Một người đang bệnh đến mức hôn mê mà còn không buông tha thì là danh sư gì chứ, là… cầm thú thì có!
Ngay thời điểm Lăng Thiên Vũ không còn muốn nhẫn nhịn nữa mà sắp sửa bùng nổ thì thấy đối phương bước đến trước mặt Ngọc Nhu, ngón tay duỗi ra đặt trên cổ tay của nàng ấy.
–Hử?
Lăng Thiên Vũ đang muốn động thủ, thậm chí quyết tâm liều cả tính mạng để giữ gìn tôn nghiêm cho thê tử thì thấy một màn này, hắn ta đứng ngây ra, ngơ ngác mà nhìn.
Mẹ nó, đây là cái tình huống quái quỷ gì thế này?
Trong đầu hắn ta rít gào:
–Không phải ngươi nói “sờ” sao?
Chẳng lẽ ngài nói “sờ” là sờ tay thôi sao? Trên tay có huyệt đạo, thời điểm truyền thụ tu vi cũng sẽ thường xuyên tiếp xúc, như thế cũng gọi là sờ sao hả?
Có phải cố tình hố ta hay không hả?
Đại ca á, ta đã nói với ngài rồi: nếu như ngài không có thân phận danh sư này thì đừng có nói chuyện mập mờ kiểu này ở ngoài đường nha, nếu không sẽ bị đánh chết đó!
Tôn Cường đứng một bên co giật khóe miệng.
Cách sử dụng ngôn ngữ của lão gia thật sự là… huyền bí!
Mở miệng nói muốn "Sờ" thê tử của người ta khiến cho ông ta có ý định “nối giáo cho giặc”, kết quả. . . Lại là thế này. . .
Một việc đường hoàng như thế mà sao qua miệng ngài lại lưu manh như vậy chứ…
Làm hại ngay cả ông ta cũng hiểu lầm. . .
Bắt mạch lại gọi là sờ mạch, ầy!
Trương Huyền chỉ là quen miệng nói thôi, không ngờ lại dẫn đến hiểu lầm như vậy, đương nhiên là chính hắn cũng không biết là đại phu ở thế giới này lúc xem bệnh căn bản là không có "bắt mạch", chỉ làm kiểm tra giống như Tây y kiếp trước mà thôi.
Cho nên khi Lăng Thiên Vũ nghe thấy Trương Huyền nói sờ thì không đoán ra đó là bắt mạch nên mới hiểu lầm như thế.
Trương Huyền cũng không biết tâm tình của hai người kia vừa mới chơi tàu lượn siêu tốc, vừa lên cao vừa rơi xuống, hắn đang suy nghĩ ý tưởng mới vừa rồi của mình.
Thiên Đạo thư viện có một công năng khác là—— giám bảo!
Lúc tỷ thí với đại sư tỷ Mặc Dương, hắn cũng từng dùng qua loại công năng này, chỉ cần là bảo vật thì dùng ngón tay sờ một cái là có thể tự động hình thành thư tịch có ghi chép khuyết điểm. Hiện tại, nữ nhân này đang hôn mê sâu, tình trạng không khác gì người chết cả, cho nên không có khả năng ra quyền để hắn xem xét.
Vuốt ve một chút có thể tự động xuất hiện thư tịch hay không nhỉ?
Vì nhớ tới điều này nên hắn mới mở miệng yêu cầu sờ sờ đối phương, đương nhiên, trong lòng hắn chỉ xem nữ tử này như một món đồ mà thôi.
Nếu như để cho Lăng Thiên Vũ biết biết suy nghĩ này của Trương Huyền thì khẳng định hắn ta sẽ muốn thổ huyết.
Thê tử của hắn ta còn chưa chết… mà đã bị xem như đồ vật rồi…
–Quả nhiên!
Khi ngón tay Trương Huyền chạm vào cổ tay đối phương, Thiên Đạo thư viện vốn không có chút động tĩnh nào bỗng nhiên nhẹ nhàng chấn động. Một quyển sách xuất hiện trước mặt khiến Trương Huyền hưng phấn không thôi.
Lúc đầu hắn chỉ là suy đoán thôi, không ngờ thật sự có thể làm được!
Vội vàng đọc thư tịch, trên đó quả nhiên viết hai chữ "Ngọc Nhu".
Mở ra giao diện, bên trong ghi chép tỉ mỉ cuộc đời và điểm thiếu hụt của đối phương:
Ngọc Nhu, bốn mươi ba tuổi, là dân cư Thiên Huyền Vương thành, thê tử của Lăng Thiên Vũ_ ông chủ Thiên Vũ thương thành, võ giả tầng hai sơ kỳ. . .
Khuyết điểm: một, kinh mạch trong thân thể yếu, không cách nào tu luyện công pháp cao thâm và chân khí! Hai, tư chất quá kém, khả năng cảm nhận khí tức quá kém. . . Thứ tám, bị khí tức của Đề Nam Huyết Ngọc ăn mòn, kỳ kinh bát mạch bị tắc nghẽn, vị trí bị bế tắc cụ thể là. . .
Thư tịch viết tốn hết vài tờ, trên đó đều là ghi chép điểm thiếu hụt của Ngọc Nhu.
–Thì ra chỉ là tắc nghẽn kinh mạch, cái này thì dễ trị…
Hắn vốn cho rằng sẽ rất khó trị liệu đồng thời cũng sợ không nghĩ ra được biện pháp tốt nên định thổi phồng lên rồi đuổi Lăng Thiên Vũ rời đi, sau đó cũng coi như là có giao phó, nhưng nếu chỉ là tắc nghẽn kinh mạch thì đơn giản rồi.
Hắn từng giúp Lưu Dương, Vương Dĩnh, Triệu Nham Phong giải quyết vấn đề tương tự như thế này rồi nên cũng không quá phức tạp.
Đương nhiên, nó chỉ đơn giản với hắn thôi, nếu đổi lại là những người khác thì cho dù là tông sư võ giả tầng tám gặp phải loại này vấn đề này chắc cũng phải đau đầu muốn nứt luôn.
Kinh mạch trong cơ thể vốn yếu ớt, một khi bị tắc nghẽn thì trừ khi dụng công điều trị lâu dài không thì cũng vô pháp chữa khỏi.
Trương Huyền thì khác.
Trương Huyền tu luyện Thiên Đạo Thần Công, chân khí cực kì thuần khiết, không hề có chút tạp chất nào, chỉ cần rót loại chân khí này vào trong thân thể thì bất cứ chỗ nào bị tắc nghẽn thì đều có thể thông suốt, dù kinh mạch chỗ đó có mỏng manh tới mức nào đi nữa cũng sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Đây cũng là lợi thế để hắn có thể giúp Triệu Nham Phong, Tôn Cường đột phá nhanh chóng như vậy, hôm nay cũng có thể dùng nó để chữa trị kinh mạch cho Ngọc Nhu này.
–Dương sư, thế nào rồi ạ?
Thấy Trương Huyền bắt mạch xong, Lăng Thiên Vũ lo lắng dò hỏi lần nữa.
–Muốn chữa dứt bệnh của thê tử ngươi thì cũng không khó…
Trương Huyền trở lại chỗ ngồi, vung tay áo rồi thản nhiên ngồi xuống.
–Thật sự không khó chữa sao ạ?
Con ngươi Lăng Thiên Vũ co rút lại, đôi tay nắm chặt lại vì khẩn trương nới lỏng ra một chút, kích động trực tiếp quỳ rạp xuống đất:
–Xin ra Dương sư ra tay cứu giúp!
Vì để cứu Ngọc Nhu, hắn ta đã nghĩ hết tất cả các loại biện pháp, thậm chí ngay cả Nguyên Ngữ_ Danh y hàng đầu của Thiên Huyền vương quốc cũng bó tay bất lực. Hắn ta vốn cho rằng đã hết cách xoay chuyển nhưng may là trời không tuyệt đường người, vị Dương sư này thế mà lại có cách trị liệu!
Trương Thiên Vũ mừng rỡ, hoan hô trong lòng.
–Trời xanh có đức hiếu sinh, nếu như ta không nguyện ý xuất thủ thì ta cũng sẽ không bao đồng lo chuyện người khác như lúc ở Thiên Vũ thương thành đâu!
Trương Huyền khoát tay áo để hắn ta đứng yên, sau đó nhướng mày:
–Nhưng mà…
Mặc dù cách hắn chữa rất đơn giản, nhưng nếu hắn lập tức ra tay như thế, thì trước đó những điều hắn nói, những thứ hắn làm chả lẽ là vô ích sao?
–Mặc kệ là cần thứ gì, chỉ cần ngài nói thì dù cho tại hạ có táng gia bại sản cũng không tiếc kiếm cho ngài đâu ạ!
Lăng Thiên Vũ vội vàng nói.
Nhìn hắn ta khẩn trương như thế, Trương Huyền hài lòng gật đầu.
Không còn cách nào khác, người nghèo thì chí ngắn, mặc dù kéo dài thời gian một chút nhưng vẫn có thể chữa hết, như thế thì còn tốt so với việc nhìn nữ tử này chết gấp bao nhiêu lần ấy chứ!
–Dương sư cần dược liệu gì? Ngài cứ liệt kê, tại hạ sẽ đi mua ngay!
Câu có thể trị hết cho Ngọc Nhu khiến Lăng Thiên Vũ cảm thấy vị Dương sư này chính là tiên nhân, hắn ta còn so đo giá cả dược liệu làm gì nữa.
Nhưng khi hắn ta vừa nói xong thì lại thấy vị Dương sư luôn bình tĩnh quay qua nhìn hắn ta, sắc mặt ngài ấy có chút khó coi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]