Trước mặt của hắn ta, nói muốn sờ thê tử của hắn ta ? Còn bắt hắn ta đỡ nữa. . .
Cho dù là danh sư đi nữa cũng không thể làm nhục hắn ta như thế được!
Xiết chặt nắm đấm, Lăng Thiên Vũ nghiến răng ken két, hắn ta cả thấy bản thân sắp phát điên rồi!
Tôn Cường đứng một bên thiếu điều muốn ngất luôn cho rồi!
Không hổ là lão gia, đúng là bá đạo không ai bằng!
Bắt người ta đỡ thê tử của mình cho ngài sờ sao…
Đường đường là danh sư thì muốn tìm dạng nữ nhân cỡ nào mà không được chứ! Không ngờ ngài ấy lại có sở thích “biến thái” cỡ vậy, sau này mình nhất định phải giấu thê tử đi mới được!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thê tử của ông ta. . .
–Thôi, tình huống của nàng ấy như vậy cũng không cần đỡ, để ta tự sờ cũng được!
Không nhìn thấy biểu cảm của hai người kia, Trương Huyền tập trung chú ý vào nữ tử mặc cung trang đang nắm trên mặt đất. Hắn mới nhờ vả một câu mà không thấy si động đậy gì nên lập tức khoát tay.
Tình huống của nữ tử này đừng nói là đỡ mà dù cho cẩn thận vịn lên cũng rất có khả năng sẽ thăng luôn, đến lúc đó lại bù không nổi mất đâu!
–Ngươi muốn tự mình đi tới. . . Sờ à?
Lăng Thiên Vũ chỉ cảm thấy đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3716044/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.