–Tại hạ không biết đại nhân đang chỉ điểm cho tại hạ, tại hạ có mắt không biết Thái Sơn, mong đại nhân thứ tội!
Khi Lăng Thiên Vũ vào phòng nhìn thấy Trương Huyền đang ngồi đó thì lập tức kinh sợ.
Hôm qua, thái độ của hắn ta đối với vị danh sư này tệ như vậy, lại còn hoài nghi ngài ấy nữa, bây giờ được phép vào cửa thì cũng tốt lắm rồi!
–Cũng không có gì to tát đâu! Cần gì thứ tội hay không chứ!
Trương Huyền khoát khoát tay:
–Ta cũng không có nhỏ mọn như vậy đâu!
Tôn Cường đứng ở một bên trợn tròn mắt.
Ngài mặc kệ người ta đứng ở ngoài hứng sương cả đêm rồi buổi sáng lại chậm rãi dùng cơm xong mới cho người vào, đây mà là không hẹp hòi sao?
–Đúng, đúng vậy ạ!
Mặt Lăng Thiên Vũ hơi đỏ, hắn ta đang muốn nói tiếp nhưng lại nhìn thấy Trương Huyền xòe bàn tay ra, dùng thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn ta:
–Biết vì sao ta để ngươi đứng ở ngoài một đêm không?
–Tại hạ…
Lăng Thiên Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không là ngài còn giận việc ta đắc tội ngài nên mới muốn ra oai phủ đầu sao?
Hiện tại ta đã biết sai rồi còn không được sao?
–Có phải ngươi đang cảm thấy ta đang cố ý làm khó dễ ngươi không?
Trương Huyền nhìn hắn ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3715575/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.