Không riêng Trương Huyền sửng sốt, mấy người Âu Dương Thành cũng trợn mắt hốc mồm.
Mẹ nó, ai có thể nói cho ta biết đây là đang xảy ra chuyện gì không?
Không phải mới vừa rồi còn là từng chi xà hạt sao? Sao bây giờ lại giống như là gặp mỹ nữ, hận không thể trực tiếp xông lên vậy?
- Bọn hắn bị như vậy là. . . - Văn Tuyết cũng lơ ngơ, không rõ ràng cho lắm.
- Ta đã biết, đám người kia, thực sự là. . . - Đỗ Mãn nhưng là cười khổ lắc đầu.
- Biết cái gì? - Âu Dương Thành nhìn qua.
- Trước đó Trương Huyền thông qua luyện đan đó có thể thấy được trên người bọn họ xuất hiện đủ loại vấn đề, cho người ta một loại bị lột sạch cảm giác, khiến cho mọi người không ai muốn đặt câu hỏi nữa! - Đỗ Mãn đan sư nói:
- Nhưng bây giờ, hắn chẳng những giúp Lâm Mộ đan sư trả lời vấn đề, còn giải quyết tai hoạ ngầm, người ngu đi nữa cũng biết, đó là một sự kỳ ngộ, ai lại không nhào về phía trước chứ?
- Thì ra là vậy! - Âu Dương Thành hiểu được, gật đầu.
Người có thể biết người khác, nhưng bản thân mình thì lại không biết!
Trên người mình có khuyết điểm gì, chắc chắn sẽ không thể nhận ra, nếu như có thể được Trương Huyền giải thích một câu, liền có thể sửa lại thiếu hụt, Luyện đan thuật có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3714417/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.