Chương trước
Chương sau
- Khá lắm!  

             - Tay nghề của Mạnh Nham đã đạt tới lô hỏa thuần thanh!  

             - Đúng vậy a! Nếu hắn có thể nhìn ra khuyết điểm của thủ pháp như vậy, ta sẽ bẻ đầu mình xuống!  

             …  

             Trương Huyền quan sát, những luyện đan sư khác cũng tập trung chú ý lên người Mạnh Nham, vừa nhìn vừa gật đầu.  

             Bọn họ đều có thể nhận ra thủ pháp của đối phương, bản thân cũng đã từng sử dụng qua, vì vậy không coi là hiếm thấy.  

             Chính vì vậy, khuyết điểm càng ít hơn. Dù cho là bọn hắn cũng không mảy may nhìn ra đối phương có điểm nào không đúng. Tất cả đều nghiêm ngặt tiến hành theo quy tắc, nước chảy mây trôi, không xuất hiện một tơ một hào sai lầm nào.  

             - Âu Dương hội trưởng, hắn… có thể nhìn ra thủ pháp và khuyết điểm sao?  

             Văn Tuyết là người đưa Trương Huyền tới đây. Sau đó nàng cũng không rời đi mà đứng ngay sau lưng Âu Dương Thành, không nhịn được lên tiếng hỏi.  

             Nàng thậm chí còn không phải một học đồ nên có xem cũng không hiểu rất nhiều bí quyết, chỉ hi vọng vị hội trưởng trước mắt này có thể nhìn ra cái gì.  

             - Khuyết điểm? – Âu Dương Thành lắc đầu:  

             - Ta nói thật, bộ thủ pháp này của Mạnh Nham được dùng để luyện đan đã hơn ba trăm năm, vô số người đều sử dụng. Dù cho có sai lầm cũng đã sớm bị người sửa chữa. Vì vậy, dù là trình độ như ta cũng không nhìn ra!  

             - Ngươi cũng nhìn không ra? – Văn Tuyết che miệng.  

             Âu Dương Thành là luyện đan sư có trình độ cao nhất của Thiên Huyền vương quốc, đã đạt đến nhất tinh trung kỳ từ lâu. Đến lão còn không nhận ra, vị Trương Huyền trước mắt này sao có thể nhìn ra?  

             Hô!  

             Sau một lúc, ngọn lửa yếu bớt đi, Mạnh Nham mở nắp lô đỉnh. Trong nháy mắt, một mùi hương thơm của thuốc lan tỏa khắp căn phòng.  

             Đan thành!  

             Mạnh Nham nhẹ nhàng lấy từ trong lò luyện đan ra ba viên đan dược lớn tầm trái nhãn. Từng viên đều no tròn, mượt mà, mang theo ánh sáng đặc hữu.  

             - Được! Tốt lắm! Không hổ là Mạnh Nham đan sư! Chẳng những có thể luyện chế ra đan dược mà còn để nó đạt đến cấp bậc sung mãn. Lợi hại! Lợi hại!  

             Nhìn thấy đan dược trong lòng bàn tay của hắn, đám người không khỏi cảm khái.  

             Sau khi đan dược được luyện thành sẽ căn cứ vào vẻ bề người khác biệt mà phân chia thành bốn cấp bậc theo thứ tự là thành đan, sung mãn, hoàn mỹ và đan văn.  

             Bình thường, một vị nhất phẩm sơ kỳ luyện đan sư, luyện chế nhất phẩm đan dược có thể đạt đến cấp độ thành đan đã rất không tệ. Hiện tại những viên đan dược này lại đạt đến cảnh giới sung mãn, để đan dược mượt mà no đủ, cũng coi như phát huy vượt qua khả năng thường ngày.  

             - Hừ! Tiểu tử, ta đã luyện chế xong đan dược. Ngươi hãy nói xem vừa rồi ta đã sử dụng phương pháp gì, có gì thiếu sót?  

             Mạnh Nham trở lại ghế ngồi, lạnh lùng nhìn về phía Trương Huyền.  

             Nghe thấy lời này, mọi người đều tập trung nhìn tới Trương Huyền. Bọn họ muốn xem tiểu tử ngông cuồng này cuối cùng có thể nói ra từ ngữ kinh người gì.  

             Tất cả vốn cho rằng hắn sẽ lập tức mở miệng, không nghĩ tới nhìn sang chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn lên một góc bốn mươi lăm độ, cả người toát ra ưu thương nhàn nhạt. Kẻ đó chậm rãi lắc đầu, thở dài cái thượt:  

             - Aizzz!  

             - Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!  

             Thấy tiểu tử này vẫn tiếp tục làm bộ làm tịch, Mạnh Nham xiết chặt tay, đập mạnh lên bàn.  

             Bành!  

             Lực lượng của hắn lớn vô cùng, đồng thời lại đang tức giận, một đấm xuống khiến cái bàn lập tức xuất hiện vết rách, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nứt vỡ.  

             - Nếu ngươi đã không thấy mất mặt, ta đành bắt đầu nói vậy!  

             Cảm thấy đã chín muồi, Trương Huyền bèn cúi đầu nói thẳng:  

             - Nếu ta không nhìn lầm, ngươi vừa rồi luyện chế đan dược võ giả thường dùng, Tĩnh Tâm đan đi!  

             - Không sai! – Mạnh nahm gật đầu.  

             Chỉ cần là luyện đan sư sẽ rất dễ dàng nhận ra đây loại đan dược gì, vì vậy câu này cũng không coi là có bản lĩnh gì.  

             - Ngươi dùng phương pháp tên là Tĩnh Thủy Thập Thức! – Trương Huyền nói tiếp.  

             - Cái này… Không sai! Ta dùng chính là Tĩnh Thủy Thập Thức. đây là bộ thủ pháp luyện chế Tĩnh Tâm đan tốt nhất. Ngươi có thể nhận ra cũng không khó khăn gì!  

             Mạnh Nham hơi giật mình, không nghĩ đối phương có thể liên tục nói ra, nhưng hắn cũng không thèm quan tâm.  

             Tĩnh Thủy Thập Thức là phương pháp đặc biệt để luyện chế Tĩnh Tâm đan. Nghe nói thủ pháp này do một vị luyện đan sư trong lúc quan sát tại đầm nước trong khe suối sáng tạo ra. Toàn bộ thủ pháp tinh tế, tỉ mỉ, điềm tĩnh. Trong đó không có quá nhiều dao động kịch liệt, an tĩnh như suối nước, chậm rãi chảy xuôi. Thủ pháp này để luyện chế Tĩnh Tâm đan sẽ làm gia tăng sức mạnh, dễ dàng giúp đan thành.  

             Một khi đã nhìn ra hắn luyện chế Tĩnh Tâm đan thì đoán ra thủ pháp là Tĩnh Thủy Thập Thức cũng không khó khăn gì.  

             - Đúng vậy, điều đó không có ý nghĩa gì nhiều. Tuy nhiên, đáng tiếc là bộ Tĩnh Thủy Thập Thức này đã bị ngươi thay đổi hoàn toàn, làm mất đi hàm nghĩa ban đầu.  

             Trương Huyền vung tay lên, nghiêm khắc nói.  

             - Hoàn toàn thay đổi? Đánh rắm! Nếu hoàn toàn thay đổi, tại sao ta có thể luyện chế ra Tĩnh Tâm đan, thậm chí còn ở cấp bậc sung mãn? – Mạnh Nham khẽ nói.  

             - Nếu ngươi đã không tin, vậy ta sẽ nói cho ngươi nghe!  

             Trương Huyền tiến lên hai bước, đến trước mặt hắn, cầm đan dược bóp nát. Hắn nhìn quanh mọi người:  

             - Ai có thể nói cho ta biết viên đan dược này có công hiệu gì?  

             - Tĩnh Tâm đan là đan dược nhất phẩm, có thể trợ giúp tu luyện giả tĩnh tâm, không suy nghĩ lung tung. Đan dược cấp bậc này đều có tác dụng đối với võ giả tầng tám Tông Sư trở xuống, là một trong những đan dược có lượng tiêu thụ tốt nhất công hội!  

             Văn Tuyết đứng một bên trả lời.  

             Nàng là phục vụ viên của công hội, lại trực tiếp bán các loại đan dược, vì vậy hiểu rất rõ Tĩnh Tâm đan này.  

             - Không sai! Loại đan dược này có thể trợ giúp tu luyện giả tĩnh tâm an thần. – Trương Huyền hài lòng gật đầu.  

             - Đáng tiếc, Mạnh Nham đan sư luyện chế mấy viên đan được này lại không có hiệu quả như vậy. Không những thế, nếu đem đan dược này cho người ăn, không cẩn thận còn khiến họ tẩu hỏa nhập ma!  

             - Ngươi nói bậy… - Mạnh Nham sầm mặt lại.  

             Đối phương nói như vậy là ngang nhiên nghi ngờ đan dược của hắn, đồng nghĩa với tát hắn ngay trước mặt mọi người.  

             - Ngươi không cần vội vàng giải thích, nghe ta nói hết đã! – Trương Huyền không để ý đến tiếng gào thét của đối phương, tiếp tục mở miệng:  

             - Nếu viên đan dược này được Mạnh Nham đan sư luyện chế từ hôm qua thì ta chắc chắn sẽ không nói những lời này. Đáng tiếc, bây giờ là hôm nay chứ không phải hôm qua. Viên đan dược này nhất định là phế phẩm!  

             - Hôm qua? Hôm nay?  

             - Cái này khác gì nhau?  

             - Tiểu tử, có vấn đề gì hãy nói cho rõ ràng, đừng ở đó hồ ngôn loạn ngữ!  

             …  

             Nghe những lời nói của Trương Huyền, đám người đều không hiểu gì, không nhịn được hô lên.  

             - Bây giờ ta sẽ giải thích cho các ngươi nghe! Điều quan trọng để luyện chế đan dược không phải chỉ riêng thu pháp và kỹ xảo, mà hơn hết chính là tâm thần! Luyện đan sư luyện chế đan dược cần đem tâm thần của mình dung nhập vào trong đó mới để cho dược hiệu tăng cao! Luyện chế Tĩnh Tâm đan cần tâm thần yên tĩnh, tâm bình khí hòa mới có thể để đan dược hoàn mỹ không tỳ vết. Chắc hẳn các ngươi cũng nhìn thấy, vừa rồi Mạnh Nham đan sư vô cùng nóng nảy, nói một câu đã nổi giận đùng đùng, trong lòng bốc hỏa. Hắn như vậy, sao có thể luyện chế ra Tĩnh Tâm đan làm người khác an thần, tĩnh tâm?  


             - Đương nhiên, dù tính khí có chút nóng nảy cũng không đến mức luyện hỏng đan dược. Quan trọng nhất là… trong lòng Mạnh Nham đan sư có chứa sát khí. Nếu ta đoán không nhầm, sáng hôm nay ngươi vừa mới giết người. Hơn nữa trong hơi thở của ngươi còn mang theo oán niệm, chắc là do bị người tín nhiệm phản bội. Chính sát khí và oán niệm này đã truyền vào trong Tĩnh Tâm đan. Mặc dù chỉ có một tơ một hào, nhưng đối với tu luyện giả lại trở nên vô cùng nghiêm trọng. Nó khiến người dùng dễ tảu hỏa nhập ma, thậm chế gây án mạng!  

             Trương Huyền nói.  

             - Ngươi… ngươi…  

             Thân thể Mạnh Nham run rẩy, giống như nhìn thấy ác quỷ. Sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.