- Tối nay người muốn đi ? Đại sư sao không ở thêm mấy ngày ?
- Sao người lại muốn đi nhanh như vậy ?
Nghe thấy đại sư muốn đi, mọi người đều nhanh chóng muốn giữ ngài lại.
Thiên Huyền Vương thành thật vất vả lắm mới tìm được một vị giám bảo sư, sao mới mấy ngày, đã muốn rời khỏi ?
- Ta còn có chuyện quan trọng phải làm! - Lông mi của Mặc Dương đại sư giương lên, mang theo phong độ vốn có của cao nhân, khí chất tựa như nước chảy, không thể phỏng đoán:
- Như vậy đi, chỉ tiêu năm cái, ta đổi thành mười cái, nói cách khác, ta hôm nay có thể giúp mọi người xem xét mười cái bảo vật! Các ngươi cũng biết, giám bảo sư làm việc giám định bảo vật cũng không dễ dàng gì, cũng rất hao tâm tổn trí, mười cái đã là cực hạn của ta...
- Đại sư yên tâm, chỉ cần ngươi giúp ta chọn bảo vật, ta sẵn sàng trả thù lao cho ngươi... - Một người đàn ông trung niên trong đám đông hô lên.
- Đúng vậy a, chúng ta sẵn sàng trả thù lao cho ngài!
- Chỉ cần đại sư giúp ta chọn, bảo vật giá bao nhiêu, ta sẵn sàng trả công cho đại sư bấy nhiêu! - Không ít người hô theo.
Dựa theo "Chiến tích" mấy ngày trước của đại sư, những bảo vật ngài ấy chỉ qua, đều được tăng giá gấp bội, chỉ cần có thể mua được chính phẩm, trả tiền công cũng là chuyện bình thường.
- Hừ!
Mặc Dương đại sư giơ tay cắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3698172/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.