Mặc dù Lưu Dương đã được Trương Huyền chỉ điểm, nhưng hắn vẫn không cho rằng đối phương có năng lực, mà chỉ là nhờ may mắn mà thôi.  
 Dù sao cũng chỉ là trao đổi qua lại về quyền pháp, không thể coi là hắn có kỹ xảo gì.  
 Bởi vậy, từ sâu trong nội tâm, Lưu Dương vẫn xem thường vị lão sư trước mắt này, thậm chí không thèm để ý Trương Huyền chút nào.  
 - Lão sư!  
 Đi vào gian phòng, tuy ngoài mặt ôm quyền chào hỏi Trương Huyền, nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có chút kính trọng nào.  
 - Ta đã thấy võ kỹ của ngươi!  
 Trương Huyền giả vờ như không thấy sự bất kính của hắn, mở miệng nói:  
 - Mới chừng ấy tuổi mà có thể tu luyện Phi Hoa Quyền tới tiểu thành, Thốn Long Quyền tới đại thành, xem ra cũng không tệ!  
 - Cái gì ? Ngươi. . . Làm sao ngươi biết ta tu luyện. . . Thốn Long Quyền ?  
 Nghe nói như thế, một Lưu Dương ban đầu vốn không xem Trương Huyền ra gì, suýt chút nữa bị dọa đến ngất đi.  
 Theo lý thuyết, thực lực của hắn quá thấp, hẳn là lấy công pháp làm chủ, cho dù có tu luyện cũng chỉ là võ kỹ Phi Hoa Quyền bình thường thôi, chứ không phải Thốn Long Quyền!  
 Thốn Long Quyền là võ kỹ Phàm cấp hạ phẩm, uy lực mạnh hơn Phi Hoa Quyền nhiều lắm!  
 Hắn vì tăng thêm công lực mà gạt người nhà tu luyện thêm bộ quyền pháp này!  
 Từ sau khi luyện đến tiểu thành, chưa bao giờ dám thi triển 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3697387/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.