Chương trước
Chương sau
“Này này, đó không phải thuộc phiện đó chứ? Loại đồ này chính là vô cùng độc hại.” Đông Phương Bạch nhìn cái này đồ vật kỳ lạ cùng con mèo đang phê thuốc hỏi.
“Không đâu, đây là do bổn miêu cải biến qua. Nó không tính là thuốc phiện, tính là thuốc lắc thôi. Cảm sơ sơ hút vào là lên cơn lắc như đúng rồi ngay. Sống ở đời cái gì cũng cần thử một chút… Meow...” Diệp Thần vuốt vuốt râu dụ dỗ nói. 
“Không đâu, mòn đồ này tuyệt đối không thể sử dụng.” Đông Phương Bạch lắc đầu từ chối nói.
“Không muốn thử sao? Cảm giác thăng thiên lắm. Tuyệt vời luôn… Meow… nhìn thả khói này… phiêu chưa.” Diệp Thần dụ dỗ trẻ em chơi đồ nguy hiểm.
“Đã nói không là không, đem món đồ bỏ đi này, cút khỏi ta viện.” Đông Phương Bạch liền mở miệng yêu cầu vô cùng nghiêm túc nói.
“Không muốn nếm thử cho biết mùi đời hả?... Meow… Wow, nhìn mà xem kìa máy trái tim.” Diệp Thần miệng mèo nhả ra khói bắn hình trái tim nói.
“Ta không hút là không hút, đừng có làm phiền ta tu luyện.” Đông Phương Bạch ánh mắt lạnh lùng nói.
“Không thử thì bổn miêu gia đem về… Meow...” Diệp Thần ôm lấy đồ của mình muốn rời đi.
Một lát sau tại trong Đông Phương Bạch viên bên trong. Diệp Thần cùng với Đông Phương Bạch hai người ngồi cạnh nhau.
Sọc sọc… rít rít… tiếng từ dụng cụ kỳ lạ của con mèo mang tới được Đông Phương Bạch dùng bật lửa châm hút một cái như hút điếu cầy một dạng.
“Khụ khụ...” Đông Phương Bạch lần đầu thử ho sặc sụa, tại cổ họng có chút đau dát khó chịu.
“Vô rồi đó, phê đúng không? Meow… ha ha, ngu người liền. Phê đúng không. Thẩm du tinh thần luôn chưa? Đã nói rồi mà… Meow...” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch ho ra liền khẽ cười lắc lắc đuôi mình nói.
“Cái này rốt cuộc là gì vậy? Khụ khụ,... thật khó chịu.” Đông Phương Bạch cảm giác kỳ lạ nói.
“Cần sa phiên bản Người Bán Cần đấy, phê vãi lìn đúng không? Đã nói mà, năm đó Phan Quân hít xong cũng lên quận vì nó đấy… Meow…” Diệp Thần chào hàng nói.
“Rồi trong này có cái gì đây?” Đông Phương Bạch nhìn nhìn cái này đồ vật đẹp mắt hỏi.
“Miêu chế mà miêu cũng đéo biết luôn. Kiểu như là mắm tôm, mắm nêm, nam ngư, chinsu bủn,... rồi mấy cái lề gì đó, đại loại thế, hút tiếp đi đồ đần.” Diệp Thần liền đại khái nói.
Đông Phương Bạch cũng cầm lên que lửa khẽ thử lại một lần nữa đem cái này món đồ hút vào: “Khụ, khụ,...vãi… khụ,... hình như ta vừa học con meo chết tiệt ngươi nói, vãi lìn… ”
“Thấy không, thích quá còn gì meow… bây giờ ngươi bắt đầu không nhớ cái gì luôn này.” Diệp Thần liền nhìn Đông Phương Bạch nói.
“Đéo tin… ta thông minh lắm. Không tin hỏi cái gì ta đi.” Đông Phương Bạch lòng tự trọng dâng lên đem đồ vật đặt sang một bên nói.
“Một cộng một bằng mấy? Meow...” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch hỏi.
“Một cộng với một? Đương nhiên là bằng mười một rồi. Hỏi ngu vãi.” Đông Phương Bạch cảm giác con mèo này ngu ngốc nói.
“Sai con mẹ nó rồi… Meow...” Diệp Thần đưa một cái chân tõ đầu Đông Phương Bạch một cái nói.

“Đừng giỡn với ta, ta là đứa thông minh.” Đông Phương Bạch mở miệng nhả ra khói nói.
“Thằng đéo nào không thông mình? Meow...” Diệp Thần vuốt vuốt tai gãi gãi cái mông nói.
“Sai thế méo nào được? Đừng đánh giá thấp bổn trưởng lão thông mình… nấc… nói kết quả một cộng một không bằng mười một thì bằng bao nhiêu?” Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần nghi ngờ không tin hỏi.
“Theo bổn miêu kiến thức cùng bằng cấp chưa tốt nghiệp tiểu học, và kiến thức đã đạt đến trình độ thất học cùng ốc học. Một cộng một đương nhiên là bằng bốn rồi… Meow… ngủ vãi lìn... ” Diệp Thần trong trạng thái phôi pha nói.
“Một cộng một bằng bốn? Méo tin, hiện tại cộng thử xem nào… Một con mèo này thêm một con mèo này… Một, hai, ba, bốn, năm,... Thế quái nào có năm cái con mèo đáng ghét thế này?” Đông Phương Bạch nhìn cái này con mèo mắt đều mơ màng.
“Thấy chưa, ngu người liền… Meow...” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Được được, vậy đến ta hỏi ngươi. Bổn trưởng lão tên là cái gì vậy?” Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần hỏi.
“Đơn giản vậy, Pé Hồng hả? Meow...” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch tự tin nói.
“Đếu phải.” Đông Phương Bạch liền lắc đầu nói.
“Ừm,... Ngọc Trinh? Meow...” Diệp Thần tiếp tục hỏi.
“Đếu luôn.” Đông Phương Bạch vẫn lắc đầu.
“Cô giáo thảo? Meow...” Diệp Thần lại hỏi.
“Đếu phải.” Đông Phương Bạch lắc đầu nói.
“Lần này nhất đinh đúng, Misthy biệt danh Thy nhiều lông đúng không hả? Meow...” Diệp Thần lập tức vỗ hai cái chân mèo đắc trí.
“Nó là con mèo cái nào à?” Đông Phương Bạch nghi hoặc. 
“Méo phải hả? Đừng có đùa, bổn miêu là thằng thông minh.” Diệp Thần lập tức nghi ngờ mình bị đùa.
“Thằng đếu nào không thông minh?” Đông Phương Bạch trả lại con mèo đáng chết Diệp Thần câu nói.
“Mé dám chơi bổn miêu. Bổn miêu biết rồi, bổn miêu đoán thêm lần nữa, bổn miêu mà sai. Bổn miêu làm con mèo cho ngươi xem. Meow...” Diệp Thần liền chỉ vào Đông Phương Bạch nghi nhớ nàng nói.
“Ờ, thử xem. Mà mi vốn là mèo mà?” Đông Phương Bạch nghi hoặc hỏi.
“Điều đó không quan trọng. Meow… quan trọng là bổn miêu đoán được tên của ngươi.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Ờ, nói thử nghe.” Đông Phương Bạch mở miệng nói.
“Maria Ozawa đúng không hả đồ quỷ cái? Meow… bổn miêu đoán không sai mà.” Diệp Thần lập tức tự tin đầy mình trả lời.
“Sai chệch xa lắc xa lơ luôn.” Đông Phương Bạch nằm tại trên giường cầm chiếc ống thủy tinh hút.
“Mé nó, Meow… vậy ngươi tên là cái méo gì?” Diệp Thần cảm giác mình có chút phiêu hỏi.
“Bổn trưởng lão tên… phù… tên gì ấy nhỉ?” Đông Phương Bạch thở ra một làn khói sau đó cả tên mình đều cho cấp quên mất luôn.
“Ngu người… Meow...” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Mà… thế nào… lại có sư phụ ở đây nhỉ. Rõ ràng là con mèo mà… sao lại nhìn ra sư phụ vậy?” Đông Phương Bạch nhìn đến cái này con mèo nghi hoặc hỏi.
“Ngáp… thế nào ta lại không mặc gì nhỉ? Mà… mỹ nữ… sao sát mặt lại vậy?” Diệp Thần không chú ý đã đến đêm hắn trở lại thành người lúc, cả ngươi đều trần chuồng nhìn Đông Phương Bạch mắt chớp chớp nhìn vào mặt mình.
“A…” Đông Phương Bạch lập tức giật mình ngã vào trong lòng của Diệp Thần nằm tại lòng hắn bên trong.
“Cẩn thận chữ mỹ nữ, xinh đẹp như vậy. Lỡ bị thương thì sao?” Diệp Thần ôm cái này mỹ nhân vào lòng đưa tay lên cằm của nàng gảy một cái nói.
“Sư phụ… ta nhớ ngươi… Ưm...” Đông Phương Bạch ngây ngốc nhìn Diệp Thần đưa môi lên hôn đến Diệp Thần đôi môi.
“Ưm… Mỹ nhân ngươi học xấu, hắc hắc… nhưng ta thích.” Diệp Thần tiếp nhận Đông Phương Bạch nụ hôn đề nàng ra trên giường đưa tay bắt đầu sờ đến nàng áo kéo xô xệch ra nàng áo lộ ra tấm băng quấn ngực trắng trong làn khói thuốc mờ ảo. Cả hai người đều đang phê pha.
Đông Phương Bạch mỹ nhân nâng nâng, y phục đỏ thắm bán ngỏ. Mái tóc xanh kết nửa, cả người biếng nhác tựa vào giường. Môi hồng đào khẽ mở, đưa hương lan thơm khẽ bay nhẹ nhàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.