Chương trước
Chương sau
Diệp Thần bước chân ngừng lại nhưng vẫn không quay đầu lại chỉ giả bộ thờ ơ nói: “Vị này nữ hiệp, đừng níu kéo nữa. Chúng ta không thuộc về nhau. Ta tấm thân trong trắng ngọc ngà lá ngọc cành vàng này sẽ không để ngươi ô uế, ngươi mà lấn tới dùng sức cưỡng ép Thì nhớ nhẹ nhàng một chút, người ta đi hiếp người ta nhiều, bị người ta hiếp vẫn là lần đầu tiên nha.” 
“Ngày hôm qua ngươi còn đè ta ra cưỡng dâm. Hôm nay còn giả bộ quân tử cái gì? Nguỵ quân tử.” Ninh Trung Tắc tràn đầy xấu hổ cùng khinh bỉ nói.
Đây là lần đầu tiên nàng tự mình cởi quần áo của mình trước mặt nam nhân khác. Kể cả sư huynh nàng đều không có được vinh dự này.
“Nữ hiệp làm ơn tha cho bần đạo tiểu huynh đệ. Cố quá thành quá cố, hoạt động nhiều sẽ tinh tẫn người vong. Với lại, bần đạo của ngày hôm nay đã không phải bần đạo của ngày hôm qua.” Diệp Thần làm bộ đạo sĩ đạo mạo nói. Hắn chính là thích cùng nữ nhân như vậy chơi. 
Cái này nữ hiệp a, không biết ngươi có thể chịu đựng được bao lâu. Mới chạy lại quỵ luỵ cầu xin ta cắm cái đó vô ngươi. Nữ hiệp trở thành nữ dâm hiệp, tuy chỉ sai biệt một chữ nhưng phong vận khác nhau một trời một vực.
“Đừng tiếp tục diễn, hôm qua ngươi cho ta dùng thuốc…” Ninh Trung Tắc cảm giác toàn thân ngứa ngáy. Giữa hai chân không ngừng run rẩy ướt đẫm một mảnh dâm hồng.
“Là dược không phải thuốc.” Diệp Thần vô cùng thân thiện hảo ý nhắc nhở.
“Được là dược, hôm qua ngươi cho ta sài dược. Có vẻ như vẫn chưa hết hiệu quả. Ta muốn ngươi giúp ta giải dược.” Ninh Trung Tắc hai má đều muốn đỏ tiết ra máu nói.
Nàng cảm giác hiện tại nàng đã không khác gì kỹ nữ mời gọi người ta chơi mình. Nhưng nàng thật sự nhịn không có được. Cả một đêm hôm qua, cơ thể nàng đều khô nóng, ngón tay đã không đủ thoả mãn nàng, nàng muốn hàng thật.
Khi nàng tỏ ý cùng Nhạc Bất Quần là nàng muốn chuyện đó. Tên xấu xa này chỉ cần cởi quần áo nhìn thấy hắn bé tí xíu đồ vật thật khiến nàng chán ghét. Đừng nói lên giường, chỉ nhìn thấy của mình phu quân đồ vật nàng liền nghĩ buồn nôn. Nàng bỗng phát hiện ra, nàng không thể làm với nam nhân khác chuyện đó được nữa.
Hiện tại trong đầu nàng chính là mùi vị của kẻ không biết tên đã cưỡng hiếp nàng. Từng tấc da thịt của nàng đều đã khắc sâu vào hương vị cùng với hắn cơ thể. Nàng cảm giác chỉ có hắn mới khiến nàng trở thành phụ nữ thật sự. Vốn dĩ còn cảm thấy có lỗi với mình phu quân, nhưng khi nàng trở về, hắn cả một câu hỏi thăm cũng không, chỉ tính toán thế nào cùng ngũ nhạc kiếm phái khác tranh đấu sứt đầu mẻ trán. Hoàn toàn bỏ bê nàng không để ý, nàng cũng là nữ nhân, tâm sẽ lạnh nhạt.
“Vị này nữ hiệp, ngươi muốn giải dược liền tìm mình tướng công. Tìm ta làm cái quỷ gì, bần đạo cũng không phải ngươi cái gì.” Diệp Thần vẫn như vậy không nhanh khônng vội chơi đùa.
Hắn biết rõ ràng đây chính là phản ứng của thuốc, loại thuốc này cho dù là thần thánh phương nào. Chỉ cần dùng một giọt liền có thể khống chế họ dục vọng. Cho dù là nữ hiệp giang hồ, chỉ cần là nữ nhân đều sẽ bị khuất nhục.
“Ta… ta… đều cởi hết đồ. Ngươi một chút cũng không phản ứng? Ngươi còn là đàn ông hay sao?” Ninh Trung Tắc bực tức.
“Bần đạo có phải đàn ông hay không, nữ thí chủ hẳn sẽ rõ hơn ai hết. Nếu không cũng khổ đến phải tìm bần đạo đi.” Diệp Thần cười nhe nhởn nói.
“Nếu ngươi là đàn ông… liền cưỡng hiếp ta lần nữa.” Ninh Trung Tắc khiêu khích nói. Nàng thực sự nhịn không nổi nữa rồi.
“Không thích.” Diệp Thần nhún vai thản nhiên trả lời.
“Ngươi… tại sao chứ?” Ninh Trung Tắc nghi hoặc che mình ngượng ngùng cơ thể bị Diệp Thần tia một hồi.
“Ngươi tối qua bị ta chơi đến giờ… chưa có tắm.” Diệp Thần liền phun ra một câu nói.
Ninh Trung Tắc mặt liền đỏ ửng xấu hổ, hôm qua về nàng vốn định tắm rửa nhưng nàng lúc bước vào bồn tắm lại phát hiện ra, mình sợ làm trôi đi mất mùi trên người. Nàng nghiện cái này mùi vị mất rồi.
Đừng nói là không tắm rửa, tóc của nàng vẫn còn hôm qua hắn bắn lên chất dinh dưỡng mùi vị đang kết dính lại đâu. Quần áo vẫn là ngày hôm qua nàng dùng chùi đi mình và hắn chất dịch.
Cả đêm bứt dứt khiến nàng làm ướt quần áo còn dính thêm nhớp nháp. Sáng tỉnh dạy lập tức đi đến đây không quản đường xá mồ hôi khiến nàng trở nên thật sự bẩn. Nhưng đến lúc nàng cưỡi ngựa đem lưng yên ngựa làm ướt đẫm không lhoir khiến nàng nghĩ là xấu hổ. Giờ nếu xem lại yên trên ngựa nàng hẳn vẫn còn vũng nước đọng lại đâu.
“Tự dưng cảm thấy trời nóng bức quá. Ta biết gần đây có một con sông nhỏ. Nước ở nơi đó rất trong lành. Không biết nữ hiệp có muốn hay không cùng ta vừa tắm rửa, vừa nói chuyện gia tăng dân số.” Diệp Thần liền cho Ninh Trung Tắc một cái bậc thang đi xuống nói.
“Có thể… dù sao ta cũng cảm thấy có chút bẩn.” Ninh Trung Tắc mặt đỏ ửng. Đây là lần đầu tiên, nàng cùng một người đàn ông tắm chung. Đây không phải là tắm Uyên Ương trong truyền thuyết đó chứ.
“Vậy chúng ta liền cùng tắm rửa. Ta tắm cho ngươi, ngươi tắm cho ta. Không ai chịu thiệt, công bằng, công chính.” Diệp Thần vô liêm sỉ đề nghị nói.
“Ừm.” Cứ như vậy Ninh Trung Tắc liền nghe theo Diệp Thần lời nói theo hắn đế chỗ bờ suối đi xuống nước.
Tại con suối mát lạnh tinh khiết, xuất hiện hai cá thể trần chuồng đang va chạm vào nhau tạo nên những âm thanh khiêu dục dâm đãng. Tiếng nước bị ép vô bên trong lại chảy ra bên ngoài. Tiếng chày giá gạo, cá nước tung tăng len lỏi trong khe đá.
Sau khi trở về, Ninh Trung Tắc mặt đều hồng nhuận đỏ ửng xấu hổ. Vừa rồi nàng thật sự quá là điên cuồng, từ đầu đến cuối chính là đè hắn ra để mình chủ động tới. Nhưng cuối cùng vẫn bị cái này nam nhân đánh cho đại bại rút quân.
“Nếu như không chịu nổi đều có thể quay trở lại tìm bần đạo. Bần đạo không ngại giúp đỡ ngươi giải tỏa. Dù sao ta giúp người làm việc thiện quen rồi.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.
“Không có lần sau đâu, lần này… đều là do dược lần trước.” Ninh Trung Tắc ước gì muốn có một cái lỗ chui vào.
“Nữ nhân vẫn là thích cứng miệng.” Diệp Thần khẽ lắc đầu nhưng cũng không có vội bắt nàng sửa lại cái này miệng.
“Hôn miếng chia tay nào.” Diệp Thần muốn ăn cháo lưỡi làm đồ ăn tráng miệng trước khi chia tay.
“Không được, ngươi không phải ta phu quân. Ta không thể hôn ngươi.” Ninh Trung Tắc lập tức lắc đầu mở miệng nói.
“Cả việc không nên làm đều đã làm. Chỉ một nụ hôn, ngươi cần phải tiếc thế sao? Vừa rồi lúc làm chuyện đó, cũng không phải không hôn qua.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Ngươi câm miệng lại cho ta, đều tại ngươi dược khiến ta mới phải làm như vậy.” Ninh Trung Tắc tức giận đổ tội cho tại dược.
“Được rồi, cứ cho là tại ta đi. Chậc chậc, ta thật muốn biết khi chồng của mi hôn mi có biết hay không ngươi vừa mới bú… hắc hắc ta… Không biết hắn sẽ có phản ứng gì.” Diệp Thần không biết liêm sỉ nói.
“Ngươi im miệng cho ta.” Ninh Trung Tắc xấu hổ quát lớn. Nói thật nụ hôn đầu của nàng vẫn là với tên khốn nạn hái hoa tặc này, sư huynh nàng so với thái giám chính là càng thái giám. Cả đêm động phòng hôm đó, đều là nàng chủ động. 
“Được được, không nói ngươi. Ngươi vẫn là lên rời đi đi. Ta nơi này cũng không có cơm ăn.” Diệp Thần cũng không có ý tứ giữ lại nói.
“Mà… hôm nay sao không thấy nữ nhân ấy?” Ninh Trung Tắc không có lập tức rời đi mà nhìn xung quanh hỏi.
“Người mang thai đó hả?” Diệp Thần nhìn Ninh Trung Tắc hỏi.
“Đúng vậy.” Ninh Trung Tắc gật đầu.
“Nàng vừa mới sinh, vẫn còn đang tại nghỉ ngơi. Sao ngươi quan tâm nàng sao?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Ta cũng vừa mới mang thai chỉ muốn tìm một người bạn. Mà ngươi vừa mới nói… Nàng vừa mới sinh sao? Là nam nhi vẫn là nữ nhi vậy?” Ninh Trung Tắc tò mò hỏi. Thật ra nàng muốn tìm nữ nhân này làm người bạn. Vì nàng cảm thấy hai người đều có chung một bí mật.
“Là nữ nhi. Vô cùng xinh đẹp.” Diệp Thần lạnh nhạt trả lời.
“Nữ nhi sao?” Ninh Trung Tắc nghe xong liền gật đầu nói. Dù sao bây giờ vẫn là trọng nam khinh nữ. Nữ nhân ở cái này thời đại không hề đáng giá. Chủ yếu làm vật hi sinh.
“Rồi, ngươi có thể rời đi.” Diệp Thần liền phất tay mở miệng muốn rời đi.
“Ta thật ra muốn hỏi… ngươi tên là gì?” Ninh Trung Tắc khẽ đỏ mặt thẹn thùng như cô gái mới yêu.
“Ta… chỉ là truyền thuyết mà thôi.” Diệp Thần ra vẻ lạnh lùng soái ngầu lòi nói.
“Ngươi họ Truyền tên chỉ có một chữ Thuyết hả?” Ninh Trung Tắc nhìn Diệp Thần mở miệng hỏi.
“...” Diệp Thần nhìn Ninh Trung Tắc đều không có trả lời. Ta chỉ là làm cho soái một chút mà thôi. Ngươi không cần phải như vậy nghiêm túc quá chứ. Thật là…
“Không phải.” Diệp Thần liền mở miệng phun ra hai từ.
“Không muốn nói thì đúng hơn. Vậy nữ nhân hôm trước nàng tên gì nha?” Ninh Trung Tắc nghi hoặc hỏi.
“Nàng tên Tuyết Tâm.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Tuyết Tâm? Cái tên này nghe thật sự quen.” Ninh Trung Tắc nghe cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Nàng chính là ở Nhật Nguyệt Thần Giáo bên trong giáo chủ… mà đợi đã ngươi định moi thông tin từ ta đó hả?” Diệp Thần ánh mắt đề phòng nói.
“Ta mặc dù đối với ma giáo ghét ác như cừu, nhưng sẽ không ra tay với nữ nhân và trẻ nhỏ. Huống chi phụ nữ mang thai. Ngươi có thể tin tưởng ta làm người.” Ninh Trung Tắc vỗ ngực đảm bảo nói.
“Ngươi liền chồng mình còn cho cắm sừng, có cái gì mà không dám.” Diệp Thần khẽ châm chọc nói.
“Ngươi… muốn chết. Này đợi đã đừng có chạy, ngươi còn chưa cho ta biết tên” Ninh Trung Tắc rút kiếm tức giận. Diệp Thần lập tức quay người chạy con đít lên biến mất hút.
“Mà hắn vừa nói nữ nhân kia tên Tuyết Tâm ở Nhật Nguyệt Thần Giáo làm giáo… đợi đã… mang thai… còn tên Tuyết Tâm. Đó không phải tên của giáo chủ phu nhân sao? Vậy nói như vậy… hắn chẳng phải là… Nhậm Ngã Hành? Là giáo chủ ma giáo.” Ninh Trung Tắc lập tức nghĩ đến suy nghĩ này lập tức liền cảm thấy sốc. Người mà Ngũ Nhạc Kiếm Phái muốn giết nhất, nàng lại ngủ cùng người đó. Thậm chí còn cắm sư huynh mình bốn cái sừng trâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.