Chương trước
Chương sau
Từ trên cao nhìn xuống bên dưới, Diệp Thần đứng tại bên trên trời nhìn xuống bên dưới cô bé lập tức hạ xuống trước mặt nàng.
“Từ trên trời rơi xuống? Là thiên thần phái đến cứu ta sao?” Alice Maresato ánh mắt đẫm lệ nhìn trước mặt một nam một nữ hạ từ trên trời rơi xuống như trong các câu truyện cổ tích cha vẫn kể cho nàng mỗi tối một cách tràn đầy hi vọng.
“Này nhóc, từ trên trời hạ xuống không chỉ có thiên thần đâu, mà còn có cả ác quỷ đấy.” Diệp Thần mặc kệ đám thây ma cho Saeko giải quyết chính hắn thì ngồi xuống bên cạnh cô nhóc nở nụ cười nhìn nàng.
“Không phải đâu, nhất định là thiên thần cứu Alice.” Alice Maresato liên tục lắc đầu kiên định.
“Vậy sao? Nhưng thật tiếc ta không phải là thiên thần.” Diệp Thần nhìn Alice trêu đùa.
“Nhất định là, làm gì có ác quỷ nào soái như ca ca chứ.” Alice Maresato không chịu tin tưởng nói.
“Hắc hắc… nhóc không chỉ đáng yêu nói chuyện rất thú vị.” Diệp Thần cười một chút xoa xoa đầu Alice nói.
“Ca ca cũng rất thú vị.” Alice Maresato cũng nở nụ cười nhìn cái này vị ca ca trước mặt.
“Này em gái, em vừa mới nói cái gì cơ? Thú vị sao? Anh đây kể cả trẻ nhỏ cũng thịt hết đấy nhá. Nói thế anh lại tưởng nhóc mời chào anh đấy.” Diệp Thần làm mặt xấu xa liếm liếm môi như mấy tên yêu râu xanh vô cùng dâm đãng trêu chọc Alice nói.
“Đáng sợ quá...” Alice nhìn thấy Diệp Thần như vậy liền sợ run người. Trốn sau con cún con, nhưng bị Diệp Thần ánh mắt dọa sợ, con cún lại chạy ra sau lưng Alice trốn.
“Này, ta nói Diệp-kun ngươi có thể giúp ta một chút được hay không?” Saeko chống đỡ đám thây ma có chút bối rối, nàng không đem theo kiếm gỗ. Đánh tay không không phải là nàng sở trường.
“Sử dụng thứ này.” Diệp Thần từ trong kho đồ đem Tùy Tiện Súng ném ra cho nàng nói.
“Súng sao? Mặc dù không quen thuộc lắm nhưng cũng được.” Saeko tiếp nhận súng lập tức hướng về đám thây ma muốn bắn đạn.
Bùm… một bông hoa hồng từ súng bắn ra khiến Saeko đứng hình, còn tốt nàng thân pháp nhanh nhẹn né ra thây ma cắn tới.
“Diệp-kun ngươi là đang đùa ta sao?” Saeko có chút giận dữ ném trả Diệp Thần khẩu súng nói.
“Ách, số ngươi đều nhọ trách ta rồi. Vẫn là sử dụng món này đi.” Diệp Thần không có ý tứ nhận lấy súng cất đi từ trong không gian lấy ra một thanh kiến ném tới.
“Kiếm tốt.” Saeko ánh mắt lập tức phát sáng chộp lấy chiếc kiếm vỏ đen này. Thanh kiếm tỏa ra một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ khiến nàng trầm mê vào nó. Chạm tay vào thanh kiếm Saeko cảm nhận được khí trong cơ thể mình bị hút mất nhanh chóng, kiếm xuất khỏi vỏ chém một đường vòng tròn liền đem toàn bộ thay ma đầu cắt đứt, sau đó liền cất vào vỏ, mọi chuyện diễn ra đều chưa đến một giây.
“Đương nhiên là đồ tốt, nó là thứ cha mẹ ta tặng cho Oba san, có thể chém đứt kiếm khí bằng một cú vung nhẹ. Đã từng theo nàng một thời đấy. Thật không biết tại sao nàng lại tặng cho người khác.” Diệp Thần khẽ bĩu môi nói.
“Thanh kiếm này có thể tặng ta sao?” Saeko nhìn thanh kiếm tràn đầy ham muốn. Thanh kiếm này khiến nàng bị thu hút, từ trước đến giờ nàng chưa từng thấy qua thanh kiếm nào đặc biệt như vậy.
“Thanh kiếm này không phải của ta. Nếu ngươi thích lần sau ta sẽ giúp ngươi luyện một thanh.” Diệp Thần phất tay áo một cái kiếm trên tay Saeko liền biến mất nói.
Saeko cảm giác mình thanh kiếm trong tay biến mất liền có chút thất vọng, thật lâu nàng mới tìm được một thanh kiếm vừa tay: “Ngươi luyện được sao? Rèn kiếm vô cùng khó khăn. Vừa rồi thanh kiếm kia nhất định là tác phẩm cả một đời người.”
“Chỉ cần ta muốn không gì là không thể.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Ngươi tiếp tục nổ. Mà ngươi làm gì khiến cô bé khóc sợ vậy chứ?” Saeko nhìn Alice dè chừng nhìn Diệp Thần hỏi.
“Ta có làm cái gì đâu. Chỉ là cùng nàng nói một chút nhân sinh.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.
“Nhóc tên gì vậy?” Saeko đi đến gần cô bé hỏi thăm.
“Em tên Alice Maresato.” Alice nhìn Saeko hòa ái dễ gần liền khẽ mở miệng nói.
“Tên rất hay, bố của em là một người bố tuyệt vời. Đừng khóc nữa. An toàn rồi.” Saeko vỗ về cô bé nói.
“Ba ơi… ba...” Alice khóc lớn tựa vào lòng Saeko khóc lớn.
“Khóc nhiều ồn ào quá đấy.” Diệp Thần nhìn phía trước căn nhà liền hướng một đấm đưa tới đem căn nhà sụp đổ.
Keng, ký chủ vừa phá hoại tài sản khấu trừ linh tệ.
“Chết tiệt.” Diệp Thần hướng cái xác thây ma đá một cái tan xác thở dài một hơi.
Alice cùng Saeko đều lập tức giật mình trước Diệp Thần hành động, đám người từ trong căn nhà bị căn nhà đè xuống vẫn còn vài kẻ còn sống sót liên tục hướng ba người họ cầu cứu.
“Cứu… cứu chúng tôi.” Đám người cầu cứu.
“Này Alice, có người đang kêu cứu kìa. Nhóc nói thử một chút, chúng ta có nên cứu họ hay là không?” Diệp Thần đi tới gần Alice đang khóc không thành tiếng hỏi.
“Này, Diệp-kun… nó chỉ là một đứa trẻ.” Saeko có chút không đồng ý với Diệp Thần cách làm nói.
“No, no, no, thần chết không bao giờ hỏi tuổi tác.” Diệp Thần đưa ngón tay lắc lắc không tán thành nói.
“Con nhóc không phải tử thần.” Saeko ôm chặt lấy Alice kiên định nói.
“Ta không nói con bé, ta nói là ta cơ. Ta cũng nói rồi, từ trên trời hạ xuống chưa chắc đã phải là thiên thần. Ba ba của bé bị bọn họ giết. Và giờ nhóc có muốn trả thù hay là không? Nếu nhóc chọn lựa, ta sẽ thay nhóc giết bọn chúng. Dù sao bàn tay bé nhỏ này cũng không nên nhuốm máu. Sẽ bẩn mất.” Diệp Thần nhìn đến Alice đưa ra cầm lên nàng cánh tay nhỏ bé từ tốn hỏi.
“Diệp-kun...” Saeko cắn răng nhắc nhở hắn.
“Ta có chừng mực. Nào, Alice nhóc chọn được rồi đấy.” Diệp Thần cười mở miệng nói.
“Cứu… cứu chúng tôi...” Đám người nằm trong đống đổ nát liên tục kêu cứu.
Alice nhìn trước mặt đám người liền do dự không quyết định.
“Bọn họ đã giết ba ba của nhóc đấy. Và hiện giờ đang cầu xin kẻ thù của mình rủ lòng thương. Nhưng lòng thương của nhóc phải dành cho những kẻ xứng đáng.” Diệp Thần khẽ nói vào tai Alice nói.
“Như vậy có tàn nhẫn quá không?” Saeko có chút muốn dừng Diệp Thần lại nói.
“Tàn nhẫn sao? Không hề, nhìn thử mà xem. Kẻ sẵn sàng giết người khác thì đã sẵn sàng bị người khác giết. Với lại, có vẻ như cô bé đã có lựa chọn.” Diệp Thần nhìn đến Alice quay người vào nhìn hắn.
“Xin lỗi…. ba ba...” Alice nhìn đám người kêu cứu áy náy nói.
“Ta…ta… muốn cứu bọn họ.” Alice nhắm mắt vào trả lời nói. Nàng vẫn lựa chọn cứu sống những kẻ đã giết hại cha của nàng.
“Chậc chậc, chán chết, nhóc thật ngốc. Nhưng mà ta không muốn cứu bọn chúng. Nhóc muốn thì tự làm đi.” Diệp Thần không để ý đến Alice quay đầu sang một bên để đám người tự sinh tự diệt.
Alice muốn kéo đám người ra khỏi đống đổ vỡ thì lập tức căn nhà liền cháy lớn đem đám người cháy chết, Saeko nhanh chóng đem Alice ôm vào lòng tránh cho nàng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, chỉ có thể nghe thấy tiếng người chết cháy kêu thảm.
“Em làm tốt lắm. Ở lại với ba ba em một chút đi, chúng ta sẽ rất nhanh phải rời đi.” Saeko để Alice lại với mình ba ba liền quay người ra phía Diệp Thần.
“Ngươi giận ta?” Diệp Thần nhìn Saeko nhìn mình trừng trừng nói.
“Ngươi làm vậy có chút quá đáng, dù sao cũng chỉ là một cô nhóc.” Saeko mở miệng trách cứ.
“Ta chỉ muốn thử một chút thôi.” Diệp Thần khoanh tay trước ngực nói.
“Thử cái gì?” Saeko nghi ngờ.
“Ta muốn xem thử cô bé đó rốt cuộc có phải hay không ngu ngốc.” Diệp Thần ánh mắt khẽ nhìn đến sau lưng Alice cười.
“Ngu ngốc?” Saeko không hiểu thấu Diệp Thần suy nghĩ.
“Những kẻ ngu ngốc thông thường rất tốt bụng, vậy nên tôi thay vì ghét họ, tôi lại thích mấy kẻ như vậy. Cô nhóc này thông qua kiểm tra.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Nếu lúc đó cô nhóc lựa chọn giết họ… ngươi sẽ… giết cô bé sao?” Saeko nghi ngờ hỏi.
“Không hề, ngươi nói điều gì vậy chứ? Chẳng qua ta chỉ bỏ mặc nàng lại một mình mà thôi. Giết một đứa bé ta còn không nghĩ mình thích làm điều đó.” Diệp Thần lắc đầu phủ nhận.
“Ngươi không thích nhưng ngươi có thể làm sao?” Saeko nhìn Diệp Thần hỏi.
“Đương nhiên nếu nó gây bất lợi cho ta. Vẫn câu nói cũ tử thần không hỏi tên tuổi.” Diệp Thần khẳng định.
“Ta ngược lại thấy ngươi không giống tử thần.” Saeko trêu trọc.
“Không giống sao? Chẳng lẽ giống như cô bé nói, ta giống thiên thần. Đẹp trai làm gì cho khổ vậy trời.” Diệp Thần sờ sờ mặt mình nói.
“Ta ngược lại thấy ngươi giống quỷ. Quỷ biết cười, cũng biết giết người mua vui.” Saeko nhìn Diệp Thần nói.
“Có con quỷ nào soái như ta sao?” Diệp Thần không phục nói.
“Ai biết được.” Saeko nhún vai bất đắc dĩ.
“Đem theo cô bé chúng ta rời đi.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Đợi chút, kẻ sống vì bản thân như ngươi… tại sao lại cứu cô bé mình mới gặp lần đầu vậy chứ?” Saeko nghi ngờ hỏi. Nàng thật sự không hiểu Diệp Thần lối suy nghĩ.
“Có lẽ đâu đó trong con quỷ này vẫn còn chút tình người chăng. Ai mà biết được, cứu thì cũng đã cứu rồi, đem chiến lợi phẩm về thôi.” Diệp Thần đút tay túi áo quay người lại nói.
“Tình người sao?” Saeko nhìn Diệp Thần càng lúc càng không hiểu. Nàng cảm giác Diệp Thần nói ra mấy lời này nó cứ giả tạo kiểu gì ấy, nói cho nó ngầu hay sao ý. Vì lời nói cùng hành động của hắn sau đó hoàn toàn trái ngược nhau.
Diệp Thần tại quay lưng đi khẽ cười một cái: “Móa, lão tử vừa rồi thật sự ngầu vãi. Saeko nhất định bị lão tử soái cho choáng.”
Thật chất thì hắn cứu Alice với một ý nghĩ vô cùng đơn giản. Hiện tại, hắn ở thế giới này đã có một vườn trái rồi. Bây giờ không cần mua thêm trái cây nữa. Hắn cần một chiếc màn hình ti vi cơ. Loại loli thì càng tốt quá chuẩn rồi. Mà bé Alice không nghi ngờ gì là cái màn hình lý tưởng nhất. Vừa nhỏ nhắn, dễ thương, tính tình lại nhân hậu, hàng tốt như vậy đi đâu kiếm. Giữa một rừng trái cây xuất hiện một sự khác biệt bức tường trường tồn với thời gian thì còn gì tuyệt bằng.
Nếu để Saeko biết Diệp Thần ý tưởng trong đầu chắc không biết khinh bỉ hắn đê tiện bao nhiêu lần. Đều có trái cây ăn còn thích xem ti vi được voi đòi tiên, tên này rõ ràng là lolicon.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.