Chương trước
Chương sau
Diệp Thần ánh mắt chuyển đổi thành cầu đạo ngọc rinegan trong hokage, trong lòng lập tức mặc niệm: “Thần La Thiên Chinh.”
Các câu ngọc lập tức xoay tròn, đạn bắn tới hai người lập tức bị bắn ngược lại, Phượng Tổ người lập tức trố mắt ếch nhanh chóng dựa vào bản thân phản ứng né ra, một số có bản lĩnh liền an toàn, một số liền không may mắn như vậy.
Để ý thấy xung quanh người đều sợ hãi không dám động đậy kiêng dè bản thân mình. Diệp Thần con mắt cũng lập tức trở lại bình thường. Dù sao rinegan con mắt này ở thế giới hiện thực nhìn giống cái mắt cá chết, dị vờ lờ ra. Hắn đương nhiên không thích thú. Với lại hokage cũng quá nổi chứ, để người khác nhìn thấy còn không phải nhận ra sao.
Quan trọng hơn là hắn không nghĩ tới giá của cầu đạo ngọc rinegan lại ít linh tệ như vậy. Thể nghiệm qua sức mạnh của cái này con mắt hắn liền hiểu tại sao loại này con mắt chỉ được xếp tại hệ thống bên trong hạ đẳng con mắt. Đơn giản là quá yếu rồi, so với một số trung cấp con mắt bên trong thực sự không đáng nhắc tới.
“Ưm… Diệp Thần… họ...” Mộ Dung Thiên nhìn nằm trên mặt đất người bị thương máu chảy. Có kẻ lập tức tử vong liền mấp máy hỏi.
“Trúng đạn thôi, nhưng nhiều như vậy đạn mà không giết được nàng thực sự đáng tiếc. Thiên Nhi nhắm mắt lại, tiếp theo không phải ngươi muốn nhìn thấy cảnh tượng.” Diệp Thần ánh mắt lạnh băng nhìn sang bên kia Lệ Cẩm Miên cả người đều sợ hãi cảm nhận được Diệp Thần sát khí đều dồn đến nàng.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Mộ Dung Thiên ôm lấy Diệp Thần cánh tay giữ hắn không manh động hỏi.
“Ta đã hứa với ngươi sẽ không gây chuyện vào ngày hôm nay. Tất nhiên không để kẻ nào sống sót đồng nghĩa với việc không có chuyện gì xảy ra.” Diệp Thần ánh mắt từ từ chuyển đổi thành vĩnh hằng mangekyou sharingan. Con mắt này của hắn có hình thái cực xoay tròn xung quanh có những cái bát quái đồ án. Tất nhiên dựa vào thuật che mắt, người ngoài không nhìn thấy hắn ánh mắt có gì thay đổi.
“Lập tức báo động, có người xâm nhập căn cứ. Là cấp S nhiệm vụ, mau mau, ngay lập tức.” Lệ Cẩm Miên lập tức lui về phía sau phân phó người ra tay nói. Lời nói này của nam nhân trước mặt rõ ràng có ý định giết người.
“Không được báo động, ngày hôm nay ta đưa hắn đến. Không liên quan gì đến hắn.” Mộ Dung Thiên lập tức lên tiếng ngăn cản, tay càng giữ chặt hơn Diệp Thần tránh hắn gây sự. Nàng biết rõ ràng, Diệp Thần ghét kẻ nào tấn công hắn. Mặc kệ là tổn thương lớn hay nhỏ, dù chỉ về tinh thần hay vật chất. Hắn sẽ tìm cả tổ tiên của thằng đó lôi ra giết. Sự tàn nhẫn này nàng đều đã tận mắt thấy qua.
“Mộ Dung Thiên ngươi dám dẫn sói vào nhà, vi phạm luật lệ của Phượng Tổ biết tội sao? Còn không mau khoanh tay chịu trừng phạt. Còn ngươi dám làm Phượng Tổ người bị thương, ngoan ngoãn quy thuận sẽ được khoan hồng. Mau bắt hai người này lại, các ngươi còn không đi lên.” Lệ Cẩm Miên đem Phượng Tổ ra uy hiếp đối phương. Dù sao thì trong Phượng Tổ mạnh hơn nàng người có vô số, nàng không tin tên nam nhân này có thể chạy đi đâu được.
Nhưng Lệ Cẩm Miên mệnh lệnh dường như một chút cũng không có tác dụng, bọn họ e sợ Diệp Thần luồng sát khí tỏa ra xung quanh, lạnh… lạnh đến thấu xương. Ánh mắt không ai dám lại gần.
“Ngon, thì nhào vô.” Diệp Thần đưa ngón tay ngoắc khiêu khích nói. Hắn cũng đang muốn thử xem ánh mắt của hắn có cái gì công năng đặc biệt, Mặc dù các kỹ năng của vĩnh hằng mangekyou sharingan có thể đổi được trong cửa hàng, nhưng mà con mắt này chứa những kỹ năng riêng biệt dành cho nó chủ nhân. Hắn cũng muốn biết kỹ năng của hắn là gì.
“Hừ, Phượng Tổ chi uy không thể khiêu khích.” Một đám người lập tức hướng Diệp Thần đánh tới. Kình lực mạnh mẽ, Phượng Tổ đa số đều là hỏa hệ ám kình. Kình lực mang theo bạo nổ yếu tố tấn công đến Diệp Thần.
“Nếu như chỉ có chút tài năng như vậy cũng có thể gọi là uy? Thiên Thủy Lệ.” Diệp Thần ánh mắt trái lập tức xoay tròn một dạng bát quái đồ án. Lập tức tất cả đám người hiện lên một hình kỳ lạ đồ án màu đỏ.
“Thì ra là vậy.” Diệp Thần nụ cười cong lên một đường cong, nhìn thấy trước mặt mình đám người dám tấn công hắn đều cả người lập tức héo rút lại nằm tại trên mặt đất dần dần khô héo mất đi sinh cơ, trên người họ bốc ra một luồng hơi nước màu đen kỳ lạ, sau đó liền ngưng tụ tại Diệp Thần trên tay hình thành một tia nước màu đen vô cùng sống động và có nhân tính hình thành một lớp bảo vệ xung quanh Diệp Thần. Dường như sẽ không có vật chất gì xuyên qua được loại này nước.
Thiên Thủy Lệ xem ra là một loại “Dị Nước” cũng có thể gọi là “Dị Thủy”. Thiên Địa hài hòa vạn vật sinh sôi. Ắt hẳn ai cũng nghe qua Dị Hỏa, nếu như Dị Hỏa đã tồn tại, thì Dị Thủy đương nhiên cũng xuất hiện qua. Dị Hỏa khó kiếm, Dị Thủy càng là khó khăn. Thiên Chiếu có thể tạo ra ngọn lửa màu đen, thì Thiên Thủy Lệ có thể tạo ra một dòng nước màu đen có khả năng hút khô các nguồn nước, gia tăng mình sức mạnh, khả năng ăn mòn của dòng nước này cũng kinh thiên so với dị hỏa thiêu đốt còn dã mãn, đáng sợ.
“Diệp Thần dừng lại đi. Dạy họ một bài học là được rồi.” Nhìn những người tấn công nằm lăn trên mặt đất dần dần biến thành cái xác khô khiến Mộ Dung Thiên lập tức kinh sợ mủi lòng nói.
“Hừ, bọn chúng vừa rồi là muốn giết ngươi. Với lại động thủ với ta, đều đáng chết. Hôm nay ta không tính gây sự, chỉ giết bọn hắn, bỏ qua bốn đời nhà bọn hắn.” Diệp Thần ánh mắt hóa lạnh nói.
“Dù sao chúng ta cũng không có việc gì. Tha cho họ, coi như cầu xin ngươi...” Mộ Dung Thiên cầu xin Diệp Thần nói. Nàng rất ít khi cầu xin hắn, hầu như đều là vì người khác.
“Ngươi biết ta sẽ không từ chối ngươi.” Diệp Thần ngọn nước trên tay lập tức tỏa ra nhiệt độ kinh người, không phải lạnh không phải nóng khiến nhiệt độ xung quanh nơi trở nên thất thường, hình thành một đám mây tại trong phòng rơi xuống nước mưa. Mỗi cái nước mưa rơi xuống, đám người khổ sở một lúc hồi phục trở lại. Nhưng họ vẫn cảm thấy sợ hãi lạnh sống lưng.
Diệp Thần cũng dứt khoát bỏ qua cho họ. Dù sao hắn cũng chỉ thí nghiệm Thiên Thủy Lệ, không nghĩ tới ngoài tác dụng tấn công loại Dị Thủy này còn là thánh dược chữa thương hồi phục có vẻ như so với Thần Thủy tại trong Thần Uyển bên trong yếu một chút về chữa trị nhưng về tính công kích quả thật hơn rất nhiều.
“Các ngươi không sao chứ?” Mộ Dung Thiên ánh mắt có chút quan tâm nhìn mọi người. Dù sao họ cũng là cùng một tổ người.
“Chúng ta không sao. Thiên Nhi vừa rồi hướng ngươi bắn súng thật xin lỗi.” Đám người lập tức cúi đầu xin lỗi nói.
“Không sao, dù sao ta biết các ngươi không cố ý, đều tại nữ nhân nào đó.” Mộ Dung Thiên liếc mắt đến Lệ Cẩm Miên sắc bén ánh mắt nói.
Nhưng lúc này Lệ Cẩm Miên ánh mắt đều dồn lên người Diệp Thần một cách si mê. Việc này khiến Mộ Dung Thiên cảm thấy vô cùng tức giận kéo Diệp Thần ra sau lưng ánh mắt đề phòng nhìn Lệ Cẩm Miên.
“Ngươi nhìn cái gì hả?” Mộ Dung Thiên không vừa lòng nói.
“Mộ Dung Thiên… ngươi cút sang một bên. Hừ, vị thiếu gia này có thể theo ta và phòng của ta không?” Lệ Cẩm Miên ánh mắt hoàn toàn si mê nhìn Diệp Thần không còn cảm thấy đáng ghét như lúc đầu.
“Ta...”
Vụt… bốp… một cái tát hướng thẳng Lệ Cẩm Miên gò má vỗ xuống khiến nàng ngã trên mặt đất. Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Diệp Thần.
“Cút? Ngươi cho rằng ngươi đang nói chuyện với ai hả con điếm?” Diệp Thần phủi phủi tay phấn trắng đưa tay kéo Lệ Cẩm Miên màu đen mái tóc dài nhấc lên lạnh băng hỏi.
“Lão công… đừng làm hại nàng. Dù sao nàng cũng là nữ nhân.” Mộ Dung Thiên khuyên can nói. Dù sao thì… họ cũng từng là bạn. Dù cho Lệ Cẩm Miên có chút tệ bạc nhưng nàng không thể tệ bạc lại.
Đám nam nhân cũng liên tục gật đầu, dù sao Lệ Cẩm Miên tuy có quá đáng cũng là nữ nhân. Không thể ra tay quá nặng như vậy. Dù sao cũng tát nàng một cái, làm nhục nàng trước mặt nhiều người. Không cần thiết phải làm quá đáng.
“Nữ nhân? Thì đã làm sao?” Diệp Thần không có ngừng lại một cước đạp lên Lệ Cẩm Miên thân thể khiến nàng ngã trên mặt đất khinh bỉ nói.
“Vị này cường giả, ta nói ngươi đánh nữ nhân như vậy truyền ra ngoài sẽ không hay. Huống chi nàng cùng Phượng Tứ công tử có chút… quan hệ đặc biệt.” Mọi người không dám can ngăn chỉ dám khẽ nói.
“Hiện tại có cái quyền bình đẳng nam nữ. Các ngươi ngăn ta đánh nàng là đang sỉ nhục nàng sao? Nhà nước ỉa ra luật, vào miệng những kẻ vô văn hóa súc sinh rác rưởi như các ngươi có thể trở thành không đáng một đồng như vậy, khiến ta thật cảm thấy vô cùng… vô cùng… cảm thương.” Diệp Thần nhìn xung quanh người khinh bỉ nói.
Đám người lập tức nghiến răng, nam nhân đáng ghét trước mặt này dám chửi bọn họ súc sinh, rác rưởi. Còn không đáng một đồng. Nếu như không phải họ không làm gì được người nam nhân này. Họ thực sự muốn cùng hắn đồng quy vu tận. Đánh nữ nhân còn là do coi trọng nàng sao? Không muốn mặt.
“Lão công, tha cho nàng nha. Ngươi đánh vậy đủ.” Mộ Dung Thiên cũng khuyên can. Nàng biết rõ. Diệp Thần sẽ nghe nàng lời nói.
“Đáng lẽ hôm đó, ta lên cán chết nàng.” Diệp Thần nhổ một bãi nước bọt vào người Lệ Cẩm Miên sau đó liền đưa giầy lên áo vét đen của nàng dầy dầy lau lau, vô cùng tự nhiên.
“Mộ Dung Thiên… ta không cần ngươi cho ta cầu xin. Đều tại ngươi, tất cả đều tại ngươi nên hắn mới đối xử với ta như vậy.” Lệ Cẩm Miên vô cùng tức giận nghiến răng nằm trên đất chịu Diệp Thần sỉ nhục nói. Nàng cảm thấy đều tại Mộ Dung Thiên nàng mới phải chịu như vậy trừng phạt.
“Ngươi xem xem, một con chó cho nó ăn còn biết vẫy đuôi. Nàng còn không bằng con chó. Ngươi cần gì phải vì một loại hàng như vậy mà cầu xin ta?” Diệp Thần quay lại ôm lấy Mộ Dung Thiên muốn đi vào bên trong nói. Mộ Dung Thiên tức giận cũng không nói gì.
“Diệp Thần… thiếu gia… tên là Diệp Thần sao?” Lệ Cẩm Miên nằm trên mặt đất ánh mắt toát ra tràn đầy tính ái nhìn Diệp Thần nói. Nàng vừa nhìn thấy Diệp Thần lập tức yêu hắn, nói đúng hơn nàng là cai ngược đãi cuồng. Thích bị cường giả ngược. Diệp Thần như vậy mạnh mẽ còn đối xử với nàng không bằng súc vật. Nàng lập tức cảm nắng hắn. Người này so với Phượng Tứ công tử ở trên giường chơi BDSM còn mạnh mẽ. Vừa rồi một tát để nàng cảm thấy cơ thể vô cùng kích động.
“Lệ Cẩm Miên, ta nói cho ngươi biết. Ngươi chiếm mất ta cái gì cũng được, nếu như đánh hắn chủ ý. Ta tuyệt đối không nhịn.” Mộ Dung Thiên kích động nói.
“Mộ Dung Thiên ngươi quá may mắn, ngươi rốt cuộc có cái gì. Để nam nhân đều thích ngươi. Ta tại sao không bao giờ có thể bằng người? Tại sao chứ? Đều tại ngươi… Diệp thiếu đối xử với ta như vậy là do ngươi. Ngươi đã được Phượng Tứ công tử yêu thích, tại sao còn cướp Diệp thiếu của ta?” Lệ Cẩm Miên không muốn mặt lập tức nói Diệp Thần là của nàng.
Xung quan Phượng Tổ thành viên lập tức trợn mặt, đây là cái gì vấn đề? Chẳng lẽ Lệ Cẩm Miên cùng mình nhân viên dưới có quan hệ tranh chấp nam nhân sao? Hay nói Mộ Dung Thiên cướp lấy Diệp nam nhân này từ tay của Lệ Cẩm Miên?
“Ngươi đừng có nói bậy, hắn là ta lão công. Chúng ta đều đăng ký kết hôn. Ngươi đừng có đánh hắn chủ ý. Phượng Tứ công tử và ta hoàn toàn không có chuyện gì.” Mộ Dung Thiên mặt biến sắc nói. Nàng sợ xung quanh người sẽ hiểu lầm nàng đi cướp người khác nam nhân.
“Mộ Dung Thiên ta và ngươi không đội trời chung. Diệp thiếu… ngươi… có thể vào phòng ta sao? Có phải ả tiện nhân này câu dẫn ngươi, khiến ngươi chán ghét ta không? Nàng nhất định nói xấu ta rất nhiều. Ngươi đừng tin tưởng… ta… ta… nhưng đối với ngươi vô cùng yêu thích. Ta nhưng còn là nàng cấp trên. Tương lai còn có thể bước vào Thiên Địa Thần Vực cường giả người.” Lệ Cẩm Miên hoàn toàn giống một cái gái đứng đường một dạng câu dẫn Diệp Thần. Mộ Dung Thiên lập tức giữ chặt hắn tay. Tên này đối với nữ nhân định lực kém bao nhiêu nàng biết rõ ràng.
“Lệ Cẩm Miên ngươi không muốn mặt mũi?” Mộ Dung Thiên chán ghét khinh bỉ nhưng Lệ Cẩm Miên hoàn toàn không biết xấu hổ vẫn cầu Diệp Thần đi theo nàng.
“Mộ Dung Thiên ngươi cướp đi ta nam nhân. Để hắn đánh ta, ngươi còn dám ở đây?” Lệ Cẩm Miên cưỡng từ đoạt lý.
“Không cần phải nói, Lệ Cẩm Miên đúng không? Ta thích người là nàng, méo phải thích ngươi, vậy nên bớt hư cấu đi con điếm? Được chứ hả? Về sau nếu như ngươi dám nói ta là ngươi nam nhân. Thì ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.” Diệp Thần ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
“Hiểu, ta rõ ràng. Về sau ta chính là chủ nhân nô lệ.” Lệ Cẩm Miên ánh mắt tóe lên vô thần dáng vẻ đáp.
“Ngươi thấy Thiên Nhi giày có chút bẩn sao? Mau mau liếm sạch, nếu như bẩn một chỗ. Đừng trách ta vô tình.” Diệp Thần lạnh băng lời nói phát ra. Mộ Dung Thiên liền sững sờ nhìn trên mặt đất nhanh chóng Lệ Cẩm Miên lè lưỡi liến nàng giầy bên trên.
Xung quanh người đều trợn tròn mắt, Lệ Cẩm Miên cái này lại nghe lời cái kinh khủng nam nhân liếm góc giầy cho mình tình địch. Mộ Dung Thiên sững sờ một lúc liền né ra Lệ Cẩm Miên cái lưỡi liếm trên mình giầy tránh ra phía sau Diệp Thần.
“Ngày hôm nay liền đến đây, nếu như để ta thấy ngươi đối với ta lão bà có cái gì ý kiến. Hừ, sẽ không chỉ là liếm giày đâu.” Diệp Thần có chút thoải mái nói. Vừa rồi chính là hắn công năng mắt phải cùng Biệt Thiên Thần không sai biệt lắm nhưng bá đạo hơn rất nhiều. Vì nó không chỉ có thể lừa gạt con người, mà còn có thể lừa gạt được thời gian, không gian, vật chất. Ví dụ như hắn có thể lừa gạt khiến thời gian nghe theo lời hắn ngừng lại thời gian, gia tốc trở lại quá khứ, hoặc là lừa gạt chính mình con mắt để sử dụng đến vô tận Izanagi. Dĩ nhiên cũng có hạn chế nhất định. Mỗi lần lừa gạt, chỉ có năm phút thời gian. Không phải là vô tận ảo thuật. Theo như thông tin liền gọi là Thiên Trị.
Mắt trái Thiên Thủy Lệ mắt phải Thiên Trị cùng với hai mắt susanoo khiến hắn cảm thấy thoải mái sử dụng vô cùng. Hai cái này chức năng hai mắt tuy không có gì đặc biệt nhưng khai thác tiềm lực mạnh mẽ vô cùng. Dù sao “Dị Thủy” so với “Dị Hỏa” còn mạnh mẽ vô cùng. Mặc dù trong Dị Thủy bảng. Cái này Dị Thủy không tính là cao cấp nhưng cũng thuộc trung cấp khu vực. Hắn là kiếm lời, mua cái này con mắt giống như bố thăm trúng thưởng vậy.
Một lát sau, Lệ Cẩm Miên từ trong ảo thuật tỉnh ra tới. Lập tức khuôn mặt vô cùng vặn vẹo. Nàng lại liếm giày cho kẻ thù. Thật sự vô cùng nhục nhã, còn trước mặt nhiều người như vậy nữa chứ. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nén giận.
”Mộ Dung Thiên… ta nhất định chiếm được Diệp Thiếu… nhất định. Mọi thứ của ngươi… đều phải là của ta. Mọi sỉ nhục hôm nay ta sẽ trả lại gấp bội lần.” Lệ Cẩm Miên ánh mắt phát lạnh ham muốn đối với Diệp Thần liếm khẽ bờ môi.
“Diệp Thần… cảm ơn ngươi tha cho họ hôm nay.” Mộ Dung Thiên cảm ơn Diệp Thần hôn lên hắn bờ má nói.
“Lệ Cẩm Miên đối với lão công ngươi có hứng thú. Ngươi không nghĩ trừ bỏ cái này tình nhân sao?” Diệp Thần cười vui vẻ nhìn nàng nói. Mộ Dung Thiên rất ít khi như vậy chủ động nha, nàng so với mình muội muội biết xấu hổ rất nhiều.
“Trừ bỏ cái gì chứ? Ngươi không phải nói sao. Dù ngươi không tin tưởng bản thân mình, nhưng ngươi tin tưởng ta. Ta cũng vậy. Ta tin ngươi.” Mộ Dung Thiên mở miệng đáp.
“Ngươi thật biết cách câu dẫn ta nha Thiên Nhi.” Diệp Thần sờ sờ nàng đầu nói.
“Diệp Thần nha, từ trước đến giờ ngươi chưa từng nói… ngươi rốt cuộc thích nữ nhân như thế nào?” Mộ Dung Thiên đỏ mặt hỏi.
“Như ngươi.” Diệp Thần nói hai chữ Mộ Dung Thiên lập tức đỏ mặt.
“Không đùa… ý ta nói tiêu chuẩn chọn bạn gái ý.” Mộ Dung Thiên nghiêm túc nói. Nàng cần phải đưa những nữ nhân trong Phượng Tổ phù hợp hắn sở thích tránh xa hắn.
“Ai cũng có thể trừ em ra.” Diệp Thần nhìn nàng thành thật nói.
“...” Mộ Dung Thiên có chút im lặng.
“Em là vợ anh.” Diệp Thần thản nhiên nói.
“Nói… nói cái gì đó… đồ ngốc...” Mộ Dung Thiên mặt đều đỏ lên sau đó liền đi lên phía trước.
“Đừng đi vội thế chứ, đợi lão công của ngươi không được sao?” Diệp Thần lập tức đuổi theo.
“Lão công thỏ ở bên dưới.” Mộ Dung Thiên liền đi đến gần một cái hố tròn có cánh cửa nhỏ liền nói.
“Nàng ở nơi này sao? Cũng thật sự rất đặc biệt.” Diệp Thần có chút ngạc nhiên. Nếu không phải nàng có ngực, hắn thật nghi ngờ đây là thật một con thở. Người khác đểu ở phòng, chỉ có duy nhất nàng ở hang.
Mộ Dung Thiên mở ra nắp cửa liền theo bật thang chèo đi xuống đến bên dưới. Diệp Thần cũng đi ngay theo sau. Diệp Thần xuống dưới liền thấy xung quanh sơn một cái màu cam, từ gối đến điện thoại vả máy tính còn cả tủ quần áo cửa nhà vệ sinh đều có hình cà rốt lớn nhỏ.
Thỏ Ngọc Lan lúc này chính là tại ôm gối ôm cà rốt nằm tại trên giường ngủ chảy nước miếng vô cùng dễ thương và đáng yêu. Nàng mặc một bộ đồ đi ngủ hình con thỏ bông, trên đầu vẫn có hai cái tai thỏ dễ thương liên tục giật giật. Đằng sau cùng dưới chân đều chỉ có ba ngón thỏ bông còn có một cái đuôi nhỏ nhắn đáng yêu.
“Thỏ nàng liền như vậy. Thời kỳ ngủ đông. Để ta gọi nàng dạy.” Mộ Dung Thiên thấy vậy liền lắc đầu nói.
“Không cần thiết. Để ta nấu cho nàng chút đồ ăn, sau gọi nàng dạy.” Diệp Thần không nhẫn tâm gọi nàng dạy liền nói.
“Ngươi nấu ăn sao? Thật quá tốt.” Mộ Dung Thiên lập tức sáng mắt nói.
“Ngươi cũng ngồi đợi đi.” Diệp Thần đi sang bên kia phòng bếp nhìn đến dụng cụ không có hình con thỏ cũng là cà rốt hình ảnh có chút cảm thán. Sau đó liền đi đến tủ lạnh mở ra cửa tủ lạnh cà rốt, bên trong chính là cà rốt sống cùng vài cái thực thậm như cà rốt đóng hộp, cà rốt xào, cầ rốt luộc đống hộp. Một chút tài liệu khác món ăn đều không có.
“Thật không biết nàng rốt cuộc thì sống như thế nào đâu.”
Mở ra nàng tủ quần áo, liền toàn bộ là đồ thỏ bộ dạng, còn có vài bộ bunny girl khiến hắn vô cùng thấy thích thú. Thêm vài cái quần lót cà rốt cùng thỏ con. Tìm đến tạp dề thỏ con màu trắng, Diệp Thần mặc vào liền từ không gian lấy ra đồ vật bắt đầu nấu nướng. Lửa bật lên, mùi hương từ đồ ăn phát ra thơm phức hang thỏ của Thỏ Ngọc Lan.
Cô bé Thỏ nằm tại trên giường. Đôi tai thỏ bỗng nhiên giật giật vô cùng đáng yêu bắt đầu bị thức ăn đánh tỉnh giấc. Mùi thơm thật thân quen vô cùng, ánh mắt lập tức sáng lấp lánh mở ra. Lập tức nhảy ra khỏi giường liền ngã trên mặt đất u đầu. Hóc mắt đều hơi nước nước. Thỏ hai bàn tay ba ngón đưa lên đầu xoa xoa muốn khóc dạng.
“Thỏ tỉnh lại rồi sao?” Mộ Dung Thiên thấy thỏ như vậy đáng yêu hành động liền đi đến chỗ nàng hỏi han sau đó liền tìm lấy hộp cà rốt đựng kính đeo lên cho nàng. Sau đó liền muốn đỡ nàng đứng dạy.
“Tiểu Bạch Thỏ ngươi tỉnh rồi sao?” Diệp Thần đi đến nhìn nàng hỏi.
“Oa… soái ca… soái ca… soái ca 2D bước ra đời thật… soái ca cho thỏ ăn ngon….” Thỏ lập tức phun máu mũi nói.
”Sắc con thỏ, nhìn thấy soái ca liền chảy máu cam. Còn không mau đứng lên?” Mộ Dung Thiên nhìn nàng tức giận lau giúp nàng máu mũi và đưa tay về nàng hướng muốn rìu nàng đứng dạy.
“Diệp ca ca… ngươi rìu thỏ đứng dạy được không?” Thỏ lập tức ánh mắt sáng chói ẩn sau cái kính nhìn Diệp Thần vẻ mặt chờ mong nói.
“Đương nhiên là được.” Diệp Thần đi tới đưa tay kéo nàng đứng dạy.
“Phụt… Diệp ca.. ca ta không phải vì … vì ngươi đẹp trai quá lên mơi chảy máu đâu… thật sự không phải bì ngươi soái...” Thỏ ngọc lan mặt lập tức đỏ, máu mũi vẫn phun. Tay liên tục cần kính lau lau nhìn đi nơi khác.
“Sắc thỏ trọng sắc khinh bạn.” Mộ Dung Thiên đều muốn đập đầu vào tường. Cái sắc con thỏ này là bạn nàng sao? Nàng không quen biết.
“Diệp ca ca… ngươi tới nấu ăn cho thỏ sao? Thỏ đều bị Thiên Thiên nuôi cho gầy nhơ rồi...” Thỏ Ngọc Lan liền tỏ ra mình gầy yếu đeo lại kính nói.
“Ừ, đồ ăn nấu cho ngươi ăn. Còn có cả quà nữa nè...” Diệp Thần mở miệng nói.
“Quà… thỏ thích nhất quà…” Thỏ Ngọc Lan liền mở miệng đáp.
“Tấm thân trinh trắng này… hôm nay cho thỏ hưởng dụng thế nào?” Diệp Thần nhìn nàng nói.
“Phut… thỏ… thỏ chảy máu mũi không phải do thỏ… có ý… tưởng xấu đâu… không phải thỏ thích cùng Diệp ca ca ngủ...” Thỏ lập tức đỏ mặt máu mũi phun ra lần nữa tay liên tục lau kính nói.
“Diệp Thần ngươi đừng trêu trọc nàng. Nàng liền chết vì chảy máu mũi. Mất mặt.” Mộ Dung Thiên che mặt nói. Sắc con thỏ đáng chết đầu óc đều chỉ nghĩ cái gì sự tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.