Chương trước
Chương sau
Mộc Uyển Thanh thoải mái yên tâm ngồi xuống nhìn chén cháo nóng tại trên tảng đá. Trong miệng không khỏi nuốt ngụm nước bọt. Cái này đồ ăn sao so với món gọi là dầu gọi và kem đánh răng côn cái gì gác còn có mùi thơm nha. Thật không hiểu mùi vị của nó ra sao nữa.
“Tiểu Uyển Uyển, ngươi còn không nhanh ăn cháo đều sẽ nhanh nguội, mà nguội thì sẽ mất ngon.” Diệp Thần hảo ý nhắc nhở nói.
“Được.” Mộc Uyển Thanh chỉ nhẹ gật đầu, sau đó sờ vào trong ngực lấy ra một cái cây kim bạc bắt đầu thử độc.
“Này, đợi đã ngươi muốn làm cái gì vậy? Nghi ngờ ta sẽ hạ độc sao.” Diệp Thần thấy vậy có chút mất hứng nói.
“A… xin lỗi, bản năng… Với lại dù ngươi không hạ độc, chắc gì sẽ không hạ xuân dược.” Mộc Uyển Thanh có chút không ý tứ nói. Nhìn cái sắc nữ này, còn có chuyện nàng không dám làm sao.
Vừa rồi nàng động tác quả thực sự là vô tình, xông pha giang hồ bao nhiêu năm, đối với thức ăn thử độc đã thành thói quen. Thậm chí chính nàng nấu xong, cũng không yên tâm, mà phải thử độc. Mà nói đến thì thức ăn nàng nấu, cũng chẳng khác gì độc dược là mấy.
“Đường đường chính chính ta… có khi nào hạ xuân dược người khác.” Diệp Thần mặt có chút đỏ lên nói. Sáng nay hắn có ý định bỏ một chút, nhưng nghĩ lại hiện tại còn trong nữ nhân hình dáng làm chuyện đó, không cẩn thận biến thành đam mê thì nghẻo, nên mới không bỏ nữa.
Với lại cái cô nàng này bị điên rồi hay sao? Dầu gội cùng kem đánh răng không rõ nguồn gốc ngươi không cần thử độc, liền ăn lấy ăn để, còn bát cháo nhìn rất bình thường thì thử lên thử xuống.
“Thật sao?” Mộc Uyển Thanh nghi ngờ. Nếu nàng dễ dàng tin người như vậy thì có lẽ không sống tới bây giờ.
“Ngươi tin rồi sao?” Diệp Thần múc lên một thìa cháo cho vào miệng ăn một cái mở miệng nói.
“Xin lỗi, là ta quá đa nghi rồi. Lần sau sẽ không.” Mộc Uyển Thanh áy náy lương tâm ngượng ngùng nói.
“Ăn đi, sau đó còn muốn lên đường đi tìm Chung Linh nha đầu, để nàng một mình, sớm muộn xảy ra đại họa.” Diệp Thần bất đắc dĩ nói.
“Được… ân… ăn thực sự quá ngon. Diệp Lang, ngươi thế nào làm được.” Mộc Uyển Thanh tùy hứng múc lên một thìa cháo, răng không lộ cho vào trong miệng nhẹ một miếng bật thốt. Miếng cháo đi vào miệng cả người đều thư thái, cảm giác như tại bên một ngọn núi lửa sưởi ẩm trong mùa đông vậy, phê đến tê cả người. Hiện tại nếu không vì thể diện, nàng muốn đem bát cháo nhỏ cho húp hết. Ăn mỹ vị vậy, phải húp ra thành tiếng mới ngon.
“Chỉ một chút bí quyết thôi. Không cần quan tâm. Dù sao có nói ngươi cũng nấu không được. Ăn đi, thanh đạm là mỹ vị nhân gian. Không muốn giả trang cái gì thục nữ, ta nhìn không quen.” Diệp Thần tùy hứng nói. Bình thường cô nàng này ăn uống rất tùy hứng, hiện tại trang cái thục nữ, răng không hở, ăn từng chút từng chút một, hắn cảm thấy có chút run run.
“Nội công… nội công của ta đang gia tăng? Thật có chút nóng.” Mộc Uyển Thanh không giữ cái gì thục nữ trang lập tức cho bát cháo lên uống sạch sẽ, liền cởi ra một ít cúc ở áo sườm sớm quạt, hắn có thể nhìn thấy rõ ngực trắng của nàng ẩn ẩn hiện hiện. Xong còn liềm nhẹ cái mép nhỏ, đôi môi hồng hào của nàng đều sáng lên, khiến Diệp Thần khẽ run người lại. Móa nó, quá câu dẫn mà, nếu hiện tại là nam tử thân, thật muốn đè cái đôi môi tuyệt vời của nàng ra cho mình tiểu đệ hưởng thụ.
Mộc Uyển Thanh a Mộc Uyển Thanh, ngươi không biết không. Ngươi đang làm một cừu non chạy trước mặt sói đấy. Ta không an toàn như ngươi tưởng đâu. Không hạ thuốc chưa chắc sẽ là chính nhân quân tử.
“Biến Thái….” Mộc Uyển Thanh thấy cặp mắt Diệp Thần sắp lòi đến nơi, liền phát giác cái gì che áo lại lườm hắn nói.
“Ta… rõ ràng là ngươi lộ ra cho ta xem, còn chê ta biến thái?” Diệp Thần liền có chút bất mãn nói.
“Ngươi không xem, cũng không ai bảo ngươi mù.” Mộc Uyển Thanh không chịu thua nói.
“Ngươi không lộ, cũng không ai bảo ngực ngươi không lớn. Mà hình như hôm nay lớn hơn hôm qua nhỉ?” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Đều tại sắc nữ nhà ngươi… hôm qua nhào ta như vậy. Hiện tại còn lưu lại vết hôn, biết sớm, ta liền bóp lại hôn lại ngươi người.” Mộc Uyển Thanh có chút tức tối nói. Ngươi không bóp nó sẽ to ra hay sao.
“Ngươi không phục? Vậy đến một lần nữa. Lần này ta cho ngươi hôn ta. Bóp ta… người ta nhưng là rất ngây thơ, muốn nhẹ một chút.” Diệp Thần giả bộ thẹn thùng ngại ngùng nói.
“Không biết lên sỉ, biến thái.Ta… không thèm… còn cháo sao, cho ta chén nữa.” Mộc Uyển Thanh mặt đỏ lên tránh xấu hổ nói.
“Cháo? Tất nhiên là còn ở bên… đó...” Diệp Thần tùy ý chỉ ở bên kia cái nồi nói. Nhưng bên đó lúc này đây.
“Hí hí...” con ngựa đã lè lưỡi liếm vét sạch cái máng rồi còn đâu.
]
“Hắc Mai Quế, ngươi không gặm cỏ, ăn cái gì cháo của ta.” Mộc Uyển Thanh có chút tức giận nhìn đồ ăn của mình không cánh mà bay.
“Hí hí...” Hắc Mai Quế liền hí lên vài tiếng. Mỹ thực nha, chính là khiến cho cả động vật ăn cỏ cũng thay đổi khẩu vị. Đây mới là chân chân chính chính cái gì mỹ vị nhân gian.
“Đồ ăn của ta… Ta rõ ràng nuôi con ngựa chứ có nuôi con mèo đâu.” Mộc Uyển Thanh nuốt nuốt nước bọt vẫn có chút thèm thuồng nói.
“Khi nào đó ta lại nấu cho ngươi ăn, chỉ một cái nồi cháo mà thôi. Không cần thiết như vậy.” Diệp Thần cười khổ nói. Hắc Mai Quế ăn vụng Mộc Uyển Thanh cháo quả thực nằm ngoài hắn dự tính.
“Thật sự? Quá tốt rồi. Ta bắt ngươi đem về nhà nuôi chuyển để ngươi nấu ăn, như vậy còn sợ không có đồ ăn?” Mộc Uyển Thanh lập tức nghĩ đến cái gì nói. Đầu bếp tại, còn sợ không có gì ăn sao.
“Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được đến?” Diệp Thần mở miệng ngạc nhiên nói.
“Ta rất là thông minh, hiện tại ngươi nói cưới ta. Ta gả cho ngươi là được, giờ ta đến bao kê ngươi, ngươi cho ta nấu ăn.” Mộc Uyển Thanh lập tức nói.
“Ngươi gả cho ta? Hay là ta gả cho ngươi chứ? Rõ ràng ta ở bên trên, ngươi học nữ công gia tránh mới phải. Muốn nấu ăn cho tướng công.” Diệp Thần có chút không phục nói, cái nữ nhân này nữ công gia tránh một chút cũng không biết.
“Như nhau thôi, nếu không phải ngươi biết nấu ăn, may quần áo, nữ công gia tránh đầy đủ, ta mới không cho ngươi nằm bên trên. Với lại đồ ăn ta nấu, ngươi dám ăn sao?” Mộc Uyển Thanh khinh bỉ nói. Quả thực nàng nấu ăn đem ra không khác gì thuốc độc, không cháy nhà còn may rồi. Nói cái gì học nữ công gia tránh, hoang đường. Bảo nàng đi chém người còn được.
“Không dám...” Diệp Thần thừa nhận nói. Hắn quả thực không dám. Nhớ đến Chung Linh miêu tả đến Mộc Uyển Thanh tài nghệ nấu ăn, mà hắn nghe Chung Linh nói không hiểu cái gì cả, điều này nghĩa là sao? Mộc Uyển Thanh nấu ăn tài nghệ đã đạt đến mức khủng khiếp, không gì sánh bằng, không có ngôn ngữ nào miêu tả được sự khủng bố của nó.
Có khi nào nàng là Quách Phù phiên bản khác không. Nhớ lại cái món bánh nướng khiến Quách TĨnh gãy răng ngộ độc, còn mấy món ăn đầy đủ “Sức Sống” và đầy đủ “Mặn mà”... của Quách Phù là hắn không lạnh mà run rồi. Mấy món ăn đó, so với độc dược còn khó uống. Ăn hết một bàn thức ăn, sống được là cái kỳ tích. Có thể lấy ra làm vinh dự. Lưu vào lịch sử sách đỏ người quý hiếm cần được bảo vệ khi ăn xong những hắc ám lý liệu đó.
“Vậy không cần bàn cãi nữa.” Mộc Uyển Thanh đắc trí nói.
“Vừa rồi ngươi nói nội lực gia tăng là sao?” Diệp Thần có chút ngoài ý muốn hỏi.
“Chính là thức ăn đó, rất vừa miệng, không hiểu sao khi ăn xong ngươi bát cháo ta cảm thấy nội lực mình tiến triển, tuy rất nhỏ nhưng cũng bù lại ta vài ngày nội lực tu luyện.” Mộc Uyển Thanh thành thật nói.
“Tăng cao nội lực? Sao ta không cảm thấy?” Diệp Thần có chút ngoài ý muốn nói.
Keng, thức ăn có thể tăng nội lực cho người khác, ký chủ sở hữu sức mạnh quá lớn, một chút không khí ngươi cảm giác được nó tăng trưởng mới là lạ. Trừ phi sài thiên tài địa bảo tới nấu như Chén Thánh nước mới có tác dụng.
“Xem ra Thần kỹ nấu ăn cũng không phải để trưng cho nó đẹp.” Diệp Thần cảm khái nói.
“Chúng ta mau đi thôi, lên ngựa.” Mộc Uyển Thanh thấy Diệp Thần đờ ra một mình nói.
“Đến liền.” Diệp Thần nhảy lên lưng ngựa, hai người lập tức muốn rời đi,
“Diệp Lang, ngươi rốt cuộc làm thế nào làm được gia tăng nội lực món ăn nha. Việc này không muốn ngoại giới biết nếu không liền nguy to. Nếu để người biết được, sẽ đem ngươi bắt cóc mất.” Mộc Uyển Thanh nhắc nhở nói.
“Ngươi sợ có cái nào nữ nhân dạ dày bị ta chinh phục, tới hốt ta đi sao?” Diệp Thần liền lập tức trêu trọc nói.
“Sắc nữ, ngươi lại nghĩ linh tinh cái gì, chẳng qua ta không muốn để ngươi bị tổn thương thôi. Nếu có nữ nhân nào xinh đẹp muốn rước ngươi, ta mừng còn không kịp nữa là.” Mộc Uyển Thanh cứng miệng nói. Nhưng trong lòng nàng thực lo lắng vấn đề còn quan trọng hơn, nữ nhân rước còn tốt, ngươi xinh đẹp như vậy, tài năng thiên bẩm như vậy, nam nhân vốn dĩ là đám súc sinh, sẽ bỏ qua cho ngươi sao.
“Yên tâm, không ai có thể bắt ta xa ngươi, chỉ có ngươi có thể đẩy ta ra xa.” Diệp Thần đảm bảo nói.
“Thật sự? Nếu như vậy Diệp Lang ta sẽ bảo vệ ngươi.” Mộc Uyển Thanh liền khẽ quyết tâm nói.
“Lừa ngươi thôi.” Diệp Thần trêu trọc nàng.
“Ta không đùa, nếu như có ai đó cưỡng ép mang ngươi đi khỏi ta, ta sẽ giết chết người đó.” Mộc Uyển Thanh ánh mắt kiên quyết lại nói.
“Kể cả đó là sư phụ ngươi?” Diệp Thần nhìn nàng thành thật hỏi. Mộc Uyển Thanh độ thuần phục đều đã đến 99% nhưng còn thiếu 1% nữa, nó là gì? Hắn liền đoán ra đó là sư phụ nàng.
“Ta… sư phụ sẽ không làm như vậy.” Mộc Uyển Thanh do dự xong liền nói.
“Trong cuộc sống không có gì là không thể. Thứ đáng sợ nhất trên đời không phải năm tháng triền miên, cũng không phải bão táp phong ba hay sóng cuồng biển động. Mà thứ đáng sợ nhất trên đời chính là lòng người tưởng rộng hóa ra lại hẹp đến khôn cùng.” Diệp Thần liền nghiêm túc mở miệng nói.
Tần Hồng Miên sẽ chia rẽ họ sao, hắn có thể chắc chắn nàng sẽ, tại sao à? Hắn giết chết Đoàn Chính Thuần, khắp nơi bị truy nã, đến lúc đó Tần Hồng Miên không những sẽ chia rẽ uyên ương, còn muốn đích thân Mộc Uyển Thanh giết mình trả thù cho cha ruột của nàng. Trước khi đó, hắn phải chiếm được nàng toàn bộ trái tim. Thuần phục con ngựa hoang dã này.
“Ta… nếu sư phụ không muốn ta ở cùng ngươi. Ta sẽ chết trước mặt nàng.” Mộc Uyển Thanh thành thật nói. Nếu không thể ở cùng người mình yêu, còn không bằng chết đi tốt.
“Ngu ngốc, nếu như nàng muốn ngươi giết ta? Ngươi sẽ giết ta sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Ta.. ta...” Mộc Uyển Thanh lúng túng.
“Cứ trả lời, ta sẽ không giận.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta … ta sẽ giết ngươi...” Mộc Uyển Thanh thành thật thừa nhận. Sư tôn mệnh lệnh không thể không tuân.
“Thì ra đó là câu trả lời của ngươi. Ta không sao. Chẳng qua hi vọng quá nhiều thất vọng cùng càng cao thôi.” Diệp Thần có chút mất mát nói. Hắn không trách ai đó vì đã làm hắn thất vọng, mà chỉ trách bản thân mình đã hi vọng quá nhiều từ họ.
“Nhưng yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết một mình, giết ngươi xong, ta cũng sẽ tự sát. Tại hoàng tuyền cho ngươi chuộc tội. Lúc đó, ta sẽ trả lại chữ hiếu, mà cho ngươi chữ tình. Xin lỗi.” Mộc Uyển Thanh lập tức mở miệng nói. Sư mệnh khó thể không tuân, Sư phụ nàng không khác gì mẫu thân nàng, chữ hiếu đứng đầu thiên hạ, lại trước chữ tình, cái này có thể trách ai.
“Chữ hiếu đứng đầu thiên hạ, nhưng chẳng ai nói nó cũng là trò đùa của thiên hạ. Ai có thể nói làm tròn chữ hiếu, ai có thể nói chứ? Ngươi trả chữ hiếu cho ta chữ tình, thứ này vốn không phải là để cho, càng không nói đến trả. Vậy nên đừng khiến ta sợ hãi ngươi. Bởi ta sợ lắm người nói yêu đến phát điên nhưng… vẫn hồn nhiên mà phản bội.” Diệp Thần lập tức cười lớn nói.
Lừa đã tắt, làm sao lại cháy? Chia tay rồi, mãi mãi là xa? Trời hết mưa chưa hẳn đã nắng. Kết thúc rồi, chưa hẳn hết yêu.
“Diệp Lang ngươi đã nói không giận? Hiện tại ngươi là giận ta sao? Sư phụ ta nuôi ta từ nhỏ, có công ơn dưỡng dục, nếu không ta đã sớm chết.” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói.
“Ta biết, ta không có giận.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ngươi rõ ràng đang giận ta. Chẳng phải tối qua, ngươi đã nói sao, chúng ta sống đơn độc, chết cũng đơn độc, cũng coi như chúng ta đồng lòng.” Mộc Uyển Thanh có chút khí nói. Lời nói của ngươi là lừa gạt ta.
“Một tiểu cô nương thì không nên nói chuyện sinh tử như một trò đùa con người ai cũng có lúc căm ghét thế giới mình đang sống. Nhưng nếu mỗi lần như thế họ tìm cách chạy chốn khỏi thực tại. Nhưng nếu cứ như vậy, ta không biết đã chết bao nhiêu lần. Nếu như có một ngày như vậy xảy ra. Nếu ai đó trong chúng ta phải chết, và người đó sẽ là anh.” Diệp Thần liền mở miệng ôm chặt lấy Mộc Uyển Thanh eo nói.
“Nếu ngươi chết, ta sẽ không sống một mình.” Mộc Uyển Thanh thành thật.
“Nếu ngươi thực chết, thì nhớ đừng đến khóc với ta về điều đó.” Diệp Thần liền cười cợt nói.
“Ta mới là người nên nói điều này. Người chết rồi mới sẽ không khóc.” Mộc Uyển Thanh bĩu môi nói. Hạnh phúc chính là như vậy, đơn giản chỉ là một câu nói quan tâm không cần thiết ngọt ngào nhưng đừng giả dối. Tất nhiên một số lời nói dối là cần thiết trong việc cho tinh yêu những giấc mơ đẹp.
“Không phải họ không khóc, mà là nước mắt của họ không hiểu sao lại lăn dài trên má của người khác. Ta cho đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.Vì khi con người yếu đuối, nước mắt giúp họ trở nên mạnh mẽ. Nó không phải là thuốc mà là người thầy dạy ta sống với các khiếm khuyết của trái tim.” Diệp Thần mở miệng cười cợt nói.
“Lời nói hoa mỹ. Ngươi càng lúc càng giống đám đàn ông chán ghét đó dùng lời nói lừa người.” Mộc Uyển Thanh đôi mắt đẹp liếc khẽ nói.
“Cẩn thận có kẻ địch.” Diệp Thần ánh mắt chợt lạnh lại, hắn đối với nguy hiểm cảm giác rất rõ.
“Kẻ địch?” Mộc Uyển Thanh tay nắm chặt cán nói. Nàng tin tưởng Diệp Thần cảm giác nhất định không sai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.