Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Diệp Thần cơ thể liền lập tức hóa trở lại thành một cái nữ nhi, điều này khiến Diệp Thần có chút bực mình, nhưng cũng chỉ đành nuốt vào bên trong. Vì Tâm Liên Xích chỉ cần hắn cố ý duy trì vốn có trạng thái lâu hơn một chút, tứ chi xích lập tức co lại đau đớn vô cùng.
Còn việc hắn bị biến thân, trước liền cố gắng giấu diếm đi cái này Chung Linh, nhưng nàng thông minh như vậy, hắn cũng không chắc giấu được bao lâu nữa. Việc này mà lộ ra ngoài, hắn dâm uy không phải nói ném sao.
“Tướng công, ngươi có thể nói cho ta ngươi rốt cuộc là ai được không? Ngươi mạnh như vậy, sao giang hồ chưa từng có chút tiếng tăm nào chứ?” Chung Linh dẫn đường cho Diệp Thần về nhà tò mò hỏi. Đã cái gì cũng muốn trao cho hắn, tất nhiên muốn hiểu về hắn rồi.
“Ta? Ta chính là một cái đầu bếp người.” Diệp Thần thành thật nói. Hắn đến Thiên Long Bát Bộ bên trong, nhiệm vụ chính là làm một cái đầu bếp.
“Đầu bếp? Không lý nào, đầu bếp có thể có võ công cao như vậy sao?” Chung Linh liền có chút ngạc nhiên, tuy Diệp Thần nấu ăn rất ngon, nhưng nhìn thấy hắn giết người thủ đoạn, cùng võ công quả thực là cùng cái đầu bếp người khó mà liên hệ đến.
“Ta quả thực là cái đầu bếp. Ngươi không tin cũng không có sao. Đợi sau này ta đưa ngươi về trong nhà hàng, ngươi nhất định sẽ tin. Với lại cũng không có luật pháp nào quy định đầu bếp thì không được biết võ công.” Diệp Thần từ tốn nói. Hắn so với nàng còn không tin đi, hệ thống lại cho hắn đi đương đầu bếp, hoang đường chuyện, quả đúng là buồn cười.
“Nhà hàng? Ý ngươi là tửu lâu sao?” Chung Linh thắc mắc nói.
“Chính là ý như vậy.” Diệp Thần nghĩ một chút cũng gật đầu, ở thời đại này có một số từ ngữ, khiến người ta không hiểu mà.
“Vậy ta chẳng phải nói đương bà chủ sao?” Chung Linh vui mừng vỗ tay nói.
“Đúng là như vậy, có điều, trước tiên muốn đem cái này tửu lâu cho tìm tới đã.” Diệp Thần mở miệng nói. Lật ra mình tấm bản đồ thở dài. Cái này tiệm ăn là biết di động nha. Mỗi một ngày bản đồ lại hiện ra một cái tấm mới. Thực sự hệ thống đối với hắn chơi khăm mà.
“Hả? Tướng công đừng nói ngươi bị bệnh mù đường nha.” Chung Linh có chút mắc cười nói. Cái tên ma đầu này đừng nói là đi lạc trôi nha.
“Bộ ta không được quyền đi lạc hả?” Diệp Thần có chút đỏ mặt ho khan nói. Không phải hắn cố tình đi lạc, mà chẳng qua là bản đồ ở cái này thời đại… quá khó xem rồi, chả bù cho google map ở thời hiện đại.
“Không có gì nha, đúng rồi, tiểu tướng công, ngươi thực sự giết chết Đoàn Chính Thuần sao?” Chung Linh mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Thần không có phủ nhận.
“Vậy thì tốt quá, phụ thân cùng nương ta rất ghét họ Đoàn người. Nếu biết ngươi đem cái Đoàn Chính Thuần cho giết chết, họ nhất định sẽ có quan niệm tốt về ngươi.” Chung Linh liền vỗ tay cao hứng nói.
“Mong là vậy đi.” Diệp Thần không khỏi thở dài nói. Ghét Đoàn Chính Thuần là phụ thân ngươi, không phải mẹ ngươi. Mà Chung Vạn Cừu có thiện ý với hắn có lẽ chỉ là trước khi hắn đem Cam Bảo Bảo cũng cho ngủ mà thôi. Nói chung hai cái này người đối với hắn có hảo cảm mới là lạ đó.
“A… chết tiệt...” Diệp Thần đang bước đi bình thường lạp tức một chân quỳ trên mặt đất ôm bụng.
]
“Tướng công ngươi bị làm sao vậy chứ?” Chung Linh lập tức chạy đến lo lắng đỡ lấy Diệp Thần quan tâm hỏi.
“Không có gì, chẳng qua có chút đau bụng thôi. Ta không sao. Nghỉ một lúc liền khỏi.” Diệp Thần mồ hôi đều toát ra tới, bụng đau dữ dội, hắn à không phải gọi là nàng mới đúng, nàng thậm chí còn cảm thấy phía dưới có chút nóng.

“A, máu… sao lại nhiều máu vậy. Tướng công… ngươi… ngươi… bị thương rồi. Rốt cuộc là từ bao giờ.” Chung Linh sờ sờ tay nhấc lên thấy máu vương ra không khỏi lo lắng nói.
“Không sao, chảy chút máu mà thôi.” Diệp Thần cắn răng lắc đầu nói. Không nghĩ tới, đường như hắn một đại nam nhân lại có lúc phải chịu dì cả tới ảnh hưởng tới thế này. Còn trước mặt nữ nhân của mình nữa chứ. Quá mất mặt rồi.
“Không được, chúng ta tìm chỗ nghỉ qua đi.” Chung Linh lo lắng rìu đi Diệp Thần tiến tới phía trước.
“Chung Linh, ngươi đừng nói chuyện này ra ngoài. Tuyệt đối không muốn người thứ ba biết ta chảy máu được chứ?” Diệp Thần nằm chặt lấy Chung Linh bàn tay nói.
“Tướng công… không lẽ ngươi bị… cái này...” Chung Linh lập tức che miệng không thốt lên lời nói. Nàng nghĩ đến một khả năng nha.
“Chung Linh ta...” Diệp Thần lúng túng, dì cả đến trước mặt. Hắn khó đường mà không để bi lộ đi.
“Tướng công không muốn nói. Dù ngươi có bị trĩ thì ngươi vẫn là ta cả đời này nam nhân. Vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.” Chung Linh thành thật nắm tay của Diệp Thần động viên nói. “Chung Linh… ngươi thật sự đối với ta … đợi đã ngươi nói ta bị cái gì nha?” Diệp Thần lập tức ngẩn người ra nói.
“Ta biết nam nhân ăn chơi quá nhiều sẽ bị cái này bệnh, ngươi không cần muốn giấu ta, ta đã là của ngươi. Sẽ không vì chuyện này mà đối với ngươi ghét bỏ.” Chung Linh thành thật mở miệng đầy cảm thông.
“Ta không có bị trĩ. Thật sự.” Diệp Thần thề thốt nói. Cái cô gái này thực sự nghĩ rằng hắn bị trĩ sao.
“Ngươi không cần muốn giấu, bị chảy nhiều máu như vậy, sẽ không phải mãn kinh chứ? Không sao, ta nhất định tìm đến thầy thuốc cho ngươi chữa khỏi. Bệnh trĩ mãn kinh muốn từ nay nhịn một chút.” Chung Linh liền tự cho mình là đúng, cười vui vẻ trêu trọc Diệp Thần nói. Cuối cùng cũng để bổn tiểu thư nắm ngươi nhược điểm.
“Ta nói lại lần nữa, ta thực không phải bị trĩ. Thật trăm phần trăm.” Diệp Thần tức giận đến muôn hét lên nói. Hắn thực không bị trĩ, còn cái gì trĩ mãn kinh. Chung Linh ta biết được hiện tại ngươi thực sự có trí tưởng tượng rất phong phú.
“Hic, tướng công, ngươi lớn tiếng với ta. Chỉ vì ta phát hiện ra căn bệnh của mình sao. Ngươi cho ta là người ngoài. Mới không muốn cho ta biết sao?” Chung Linh giả vờ khóc lóc như cái cô dâu nhỏ bị khi dễ nói.
“Ta không có lớn tiếng thật là… bực mình quá… Ta nói lại lần nữa ta không có bị trĩ… cũng không có lớn tiếng… với ngươi… ta chỉ đang đang… cái gì… vậy vậy đó. Ta không tức giận.” Diệp Thần lập tức đều tức đến xì khói nói. Có vẻ con gái vào cái này thời kỳ rất nóng giận thì phải. Hắn là cũng chịu ảnh hưởng bởi thân thể đi.
“Đó tướng công, ngươi lại nổi giận với ta.” Chung Linh lắc lư cái đầu miệng đều chúm lại tránh phát ra tiếng cười nói tới.
“Ta thực không có nổi giận… bực mình quá… Chung Linh ta phát hiện ngươi chỉ có cái tài năng gây chuyện mà thôi.” Diệp Thần bất đắc dĩ, đã vào một góc tảng đá cạnh đó hét lên, sau đó lại ngồi ôm bụng. Hắn ghét cái cảm giác này, đảm bảo chỉ cần là nam nhân thử qua cái này kiểu một lần thực sự là… ôi chết tiệt.
“Ta làm sai cái gì sao?” Chung Linh liền giả vờ như cô dâu nhỏ đáng thương.
“Không là ta sai… là tướng công của ngươi sai. Ngươi không làm sai gì cả, chẳng qua ngươi chỉ có mỗi cái biệt tài gây chuyện mà thôi.” Diệp Thần thở dài liên tục nói. Hắn điên lên mất, càng lúc hắn càng cảm thấy độ men lì của mình đang thoái hóa dần thì phải. Xem ra muốn tìm nữ nhân sớm khôi phục lại bản lĩnh của mình.
“Tướng công ngươi đừng giận, ta hứa sẽ không nói ra ngoài ngươi bị cái này bệnh trĩ mãn kinh nói ra ngoài.” Chung Linh làm một mặt thề thốt nói.
“Ôi chúa ơi. Ngươi nghĩ gì thì nghĩ.” Diệp Thần liền bỏ mặc nói. Để nàng nghĩ hắn trĩ còn hơn biết hắn hiện tại cơ thể là cái tên biến thái.
“Chúa? Tướng công, Chúa rốt cuộc là cô nương là ai?” Chung Linh ngây ngốc hỏi.
“Hả? Chúa? Là cái thằng lừa đảo, Kim Dung là cái thằng lừa đảo.” Diệp Thần liền lắc lắc cái đầu nói. Kim Dung lão này nhất định là tên biến thái giới tính có vấn đề, Quỳ Hoa Bảo ĐIển, Tịch Tà Kiếm Phổ, còn hai cái bạn gay vi tiểu bảo và khang hi trong lộc đỉnh ký, chưa kể tên Mộ Dung Phục không yêu mỹ nữ. Đọc và xem phim hắn đã nghi rồi mà. Chưa kể cái tên Hoàng Dung và Kim Dung, có lẽ não này nghĩ mình là nữ nhân đi nên mới tạo ra Hoàng Dung tiểu lão bà quá. Hắn đang lạc trôi trong quấn tiểu thuyết đam mỹ sao.
Mà hình như Kim Dung không có vợ thì phải, chẳng lẽ nào... thực sự lão là cái... chỉ đùa thôi đúng không nhỉ.
“Tướng công, Kim Dung lão đầu này rốt cuộc là ai? Ta muốn thay ngươi đánh hắn.” Chung Linh liền vỗ ngực nói.
“...” Diệp Thần im lặng không nói gì. Tại một cái nào đó không gian, Kim Dung đang ngồi viết một bộ truyện tên Thiên Long Bát Bộ bỗng nhiên cảm thấy lạnh run người một cái.
"Dung Nhi ngươi không sao chứ?" Một nam tử ôm lấu Kim Dung nói.
"Ta không sao. Chẳng qua cảm giác như có kẻ muốn giết ta." Kim Dung lắc lắc đầu đày chìu mến nhìn nam tử. Hai cái nam nhân mới đem lại hạnh phúc cho nhau, xem ra kẻ ngoại đạo như tại hạ tác Độc Cô đây không hiểu nổi.
“Phía trước năm dặm chính là ta một cái tỷ tỷ người quen, chúng ta vào đó nghỉ ngơi trước được chứ?” Chung Linh dìu Diệp Thần đi tiếp một đoạn xong quay ra nhìn phía xa xa chỉ tới nói.
“Tỷ tỷ quen biết? Sẽ không là Mộc Uyển Thanh chứ? Cạc cạc, lão tử thân nam nhi sắp biến trở lại. Thật quá tốt.” Diệp Thần nghe thấy vậy lập tức sáng mắt lên nghĩ.
Chung Linh nhìn Diệp Thần không khỏi nhíu mày một cái. “Tướng công sao ta cảm thấy ngươi đang suy nghĩ cái gì đó rất tà ác sự tình nha.”
“Có sao? Chắc chắn là ngươi nhầm đi. Mau đi đến nha. Ta nhanh không chịu được.” Diệp Thần liền giả ngây ngô nói. Tuy Chung Linh nha đầu nói sẵn sàng đem hắn chia sẻ, nhưng hắn biết lời nữ nhân nói không thể tin. Bởi vì nữ nhân không ghen thì không phải là nữ nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.