Chương trước
Chương sau
Diệp Thần thu dọn xem xét lại thân thể, lấp đầy mình cái bụng trống rồi nhanh chân bước lên trên núi bên trên, Hiện tại hắn đã có trong tay Bắc Minh Thần Công không sợ hãi địch nhân, thậm chí có thể coi địch nhân là hắn con mồi tẩm bổ nữa. Thật sự không nghĩ tới hắn lại có ngày cần đến mấy cái võ công tạp nham này. Trước đây chính là nhìn một cái liền cảm thấy chướng mắt.
“Chém hắn, chém lập tức cho ta chém hắn. Giết giết hết cho ta. Leng… keng… keng…” Tiếng hét, tiếng kiếm va chạm nhau, người chết liền ngã khắp nơi. Người chết la liệt khắp đất. Chỉ có hai cái lão đại cứ đứng tại chỗ liếc mắt đưa tình à không là lườm nhau, kiểu thằng nào chớp mắt trước thì chết ý, còn lại thì, cho các đệ tử chém giết lẫn nhau.
“Huynh đệ không sao chứ?Rốt cuộc là có chuyện gì?” Diệp Thần xem thấy một cái người đánh bay ra ngoài liền mở miệng hỏi.
“Ta không có sao. Mới mất nửa lít máu thôi, vẫn còn máu, để ta ra đánh tiếp. Tiểu huynh đệ, ngươi là người ngoài cuộc đi chỗ khác chơi, tránh bị liên lụy, ở đây toàn dân chém thuê, à không là dân võ lâm không.” Người này lập tức lên tiếng nói.
“Đợi đã, rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ?” Diệp Thần kéo lại người này nói.
“Hừ, hai chưởng môn đi ăn thịt chó mắm tôm cùng nhau. Tên khốn nạn kia, thực sự không phải người mà dám nhục mạ ta chưởng môn. Hai người liền lập tức như vậy, là đệ tử đương nhiên phải mang mạng cũng muốn trợ uy,” Người này tức giận nói.
“Thịt chó mắm tôm? Thì liên quan gì đến khinh thường chứ?” Diệp Thần không hiểu hỏi.
“Ngươi không hiểu, thịt chó thì có nhiều con, nhưng mắm tôm lại chỉ có một bát. Mà mắm tôm không có ớt khác gì thịt chó không có riềng. Vậy mà tên kia lại không chịu cho ớt, còn nói ta sư phụ không biết ăn thịt chó. Quả nhiên sỷ nhục sư môn chúng ta. Phải biết mấy đời chưởng môn đều ăn thịt chó mà sống cả. Trong máu còn không biết là máu chó hay máu người nữa cơ mà. Tiểu huynh đệ nói thế thôi. Ta lên đánh tiếp. Xông lên vì sư phụ.” Người này nói một chút liền lập tức quay người tay nhanh hơn não xông lên nói.
“Hoành tráng vậy luôn đó hả? Đánh nhau vì bát mắm tôm nha. Coi như mở mang tầm mắt nha. Quả nhiên là trên thế giới này còn những thằng máu chó nhiều hơn máu người. Vi diệu thật.” Diệp Thần vừa bóc chuối ăn vừa xem náo kịch nói. Hai tên chưởng môn này cứ nhìn nhau như vậy thật không mỏi mắt sao?
Chụt chụt… hai cái chưởng môn nhìn nhau càng lúc càng gần sau đó liền đi vòng quanh một hồi, một cái tên dẫm trúng vỏ chuối liền trượt chân hôn cái lấy hên. Hai chưởng môn như vậy để những ánh mắt đôi môi chạm nhau mang theo gọi mời.
“Phụt… đây là Thiên Long Bát Bộ, có phải ta lạc vào Đam Mỹ tiểu thuyết rồi không? Không đúng, chẳng lẽ Kim Dung là cái lão ayoi sao? Quả nhiên không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.” Diệp Thần đang ăn chuối đều suýt không trôi nghẹn phun ra nói. Hắn nghĩ kỹ về sau không nên xem tiểu thuyết hay xem phim của Kim Dung viết nữa. Lão còn viết ra được Quỳ Hoa Bảo Điển cơ mà, hiện tại hắn rõ ràng đến cái bộ Tiếu Ngạo Giang Hồ, kim dung mới để lộ cái sở thích gay lọ của mình trần truồng giữa thiên nhiên.
“Thằng nào? Móa nó, thằng nào ném vỏ chuối ra đây.” Hai cái chưởng môn lập tức tức điên lên, liên tục nôn mửa nói.
Diệp Thần vừa ăn chuối vừa than thở cảm thấy tiếc cho hai tên này, dù sao đây cũng là thời cổ đại, không có kem đánh răng. Mấy tên nam nhân này nào giống nữ nhân dùng muối tới làm sạch đâu. Đã thế còn rượu chè suốt ngày, hai cái hố xí tự hoại gặp nhau quả thực sát thương nhân đôi, chủ nhân của nó cũng bị phản đam, trọng thương không nhẹ đi.
“Hắn, chưởng môn là hắn đang ăn chuối.” Mọi người lập tức ngừng lại mọi động tác há miệng chỉ đến Diệp Thần nói. “Im miệng vào. Chưởng môn hỏi cái người ném vỏ chuối. Ta ăn chuối thì liên quan gì?” Diệp Thần tức giận nói.
“Không phải ngươi thì còn có ai vào đây nữa.” Mọi người chĩa kiếm về phía Diệp Thần nói.
“Các ngươi lập luận, rồi nói như đúng rồi vậy.” Diệp Thần thờ ơ nói.
“Chẳng lẽ không phải ngươi hãm hại chúng ta.” Hai cái chưởng môn cũng ngờ vực.
“Cái vỏ chuối này chính xác dựa theo tốc độ ném, bóc vỏ và ăn, thì chính thực sự là ta ném.” Diệp Thần thừa nhận.
“Thế sao ngươi còn nói là chúng ta nói như đúng rồi chứ?” Hai cái chưởng môn mặt đều đen lại.
“Thì ta nói là đúng rồi mà.” Diệp Thần cười cười nói.
“...” Mọi người cũng cạn lời.
“Chém chết hắn cho ta. Anh em lên chém chết hắn.” Hai cái chưởng môn lập tức tức giận nói.
“Đợi đã.” Diệp Thần lập tức lùi lại nói.
“Sao? Muốn xin lỗi? Không có cửa?” Hai tên hừ lạnh nói.
“Không có cửa, cũng có cửa sổ chứ?” Diệp Thần nói.
“Cửa số cũng không có nốt.” Hai cái tức giận.
“Không có cửa sổ, vậy ống khói cũng được. Ta rất giản dị nha.” Diệp Thần mở miệng cười cợt nói.
“Muốn chết, anh em, chặt hắn làm năm khúc.” Lập tức hô hào lên.
“Đợi đã.” Diệp Thần lại kêu lên.
“Lại gì nữa?” Hai tên lại lần nữa tức giận nói.
“Cầm hộ ta.” Diệp Thần ném quả chuối ăn giở cho một tên, liền lao vào đánh hắn tàn bạo vô nhân đạo. “Hai vị chưởng môn, kẻ ăn chuối và ném chuối là hắn. Ta cái gì cũng không biết, không cần cảm ơn.” Diệp Thần đem tên này ném lên sau đó vẫy tay muốn đi.
“Đứng lại, ngươi cho rằng chúng ta toàn bộ là kẻ ngu sao?” Hai tên chưởng môn tức giận,
“Oa, bị các ngươi phát hiện rồi.” Diệp Thần làm bộ bị phát hiện ra ngạc nhiên nói.
“Đánh chết hắn.” Lần này các bang phái thực xông lên.
“Muốn ỷ nhiều hiếp ít? Đừng trách ta sài đến đại chiêu. Ta sài đến chiêu này chính ta còn thấy sợ.” Diệp Thần lập tức cười cợt đáng sợ nói.
“Cẩn thận, hắn muốn tung đại chiêu.” Mọi người lập tức sợ hãi lùi lại nói, khi thấy Diệp Thần mặt trở lên khác thường.
“Pủm… pủm…. oa thật mẹ nó thoải mái, ăn chuối xong tiêu đồ ăn nhanh thật mà. Chà chà...” Diệp Thần đánh quả rắm không khỏi thoải mái một cái nói.
“Mẹ nó đại chiêu, cái con khỉ, chém chết hắn. Tiểu tử dám chơi chúng ta mấy lần, chán sống.” Hai cái chưởng môn mặt đều đỏ lên nói.
Ba người cũng lập tức nhảy lên tung kiếm đến Diệp Thần muốn hắn cái mạng. Lập tức từ phía sau hắn bay ra ba viên đá đánh bay ba người về phía sau.
]
“Rốt cuộc là ai?” Hai môn phái lập tức nhìn xung quanh liền phát hiện ra một cái cô gái loli xinh đẹp ngồi tại trên nóc nhà, tóc hai bím cầm một cái rắn độc đút cho chồn bạch ăn, rất tự nhiên nhìn bọn họ cười.
“Ăn đi, ăn đi nào… ngoan ăn đi...” Cô gái liền cười vui vẻ nói.
Diệp Thần nhìn liền đoán được cái này là Chung Linh cô nàng đi nha. Không nghĩ tới, cô gái này nội lực điều khiển có tài như vậy. Ba viên đá này bắn ra, khá giống với Đạn Chỉ Thần Thông của lão Đông Tà ở Hoàng Hoa Đảo vậy. Nhưng uy lực lại chỉ bằng một phần mười mà thôi. Có vẻ như là cái này cô nhóc mô phỏng theo Nhất DƯơng Chỉ đến làm ra.
“Con nhỏ kia, ngươi là ai?” Vô Lượng Kiếm phái Tá Tiếu Mộc lập tức chỉ kiếm tức giận nói.
“Nhóc con, dám đánh đệ tử chúng ta, muốn chết?” Tư Không Quyền Đoàn Nhĩ Bằng cũng lên tiếng nói.
“Ta chỉ là đi ngang qua, thấy cái ngươi hiếp đáp người ta, ỷ nhiều hiếp ít, ỷ mạnh hiếp yếu, ta chịu không nổi.” Cô gái lập tức đưa cái này chồn bạch vào trong túi nhảy xuống đến gần Diệp Thần đối với hắn cười nói.
“Vị này đại tỷ ngươi đảm lược không nhỏ nha.” Chung Linh đối với Diệp Thần cười vui nói.
“Đại tỷ? Ta là nam nhân nha.” Diệp Thần có chút không vui nói. Ngươi đừng có nói cái sự thật đau lòng này nữa chứ.

“Đại tỷ ngươi đừng lại đùa giỡn ta. Làm gì có nam nhân nào xinh đẹp như ngươi chứ?” Chung Linh lắc lắc cái đầu nói.
“Ngươi không tin? Ta liền cho ngươi chứng minh.” Diệp Thần liền cầm cái tay Chung Linh cô gái sờ xuống mình bên dưới.
“Có cái gì cứng cứng…. ngươi …. á… biến thái...” Chung Linh cô gái ngờ nghệch một lúc liền nhớ đến cái gì đó liền hét lên. Cái tên này quả thực là biến thái trong biến thái mà. Nam nhân cũng có thể dài đến đẹp vậy sao.
“Hừ, vậy đủ chứng minh sao?” Diệp Thần cười cợt nói.
“Biến thái ngươi tên là gì?” Chung Linh liền mở miệng hỏi.
“E hèm, ta tên Diệp Thần, cứ gọi Diệp công tử, Diệp ca ca cũng không sao?” Diệp Thần mở miệng cười nói.
“Diệp biến thái, ta gọi Chung Linh, ngươi gọi ta Chung Linh đi.” Chung Linh mở miệng nói.
“Chung Linh ngươi vừa sờ ta hàng, ngươi có phải hay không nên đối với ta chịu trách nghiệm?” Diệp Thần trêu trọc nói.
Thực chất là quả chuối hắn ăn thừa cất vào quần không nghĩ tới nàng lại sờ sờ tưởng tưởng cái gi, cái cô gái này quả là đen tối mà. Tuy nói Chung Linh cô gái này chính là thích chơi đùa vui vẻ nhưng đối với nam nữ vấn đề vẫn còn non và xanh lắm.
“Hứ,... Diệp biến thái, ta còn nhỏ, ngươi không nên nghĩ lại nghĩ.” Chung Linh tức giận mắng.
“Đúng là nhỏ thật. Chung Linh ngươi quả nhiên còn nhỏ.” Diệp Thần nhìn qua nàng ngực đánh giá một cái.
“Biến thái, không cho nhìn, còn nhìn ta chó ta Chồn Bạch cắn chết ngươi.” Chung Linh che lại ngực đối với Diệp Thần tức giận.
“Đừng lo lắng, hai lưng không phải là xấu. Với lại cái này chồn bạch ta không chiên nó ăn là may rồi.” Diệp Thần liền cười cợt nói.
“Hừ, biến thái biết thế liền không thèm cứu ngươi.”
“Hai các ngươi còn muốn chơi? Đem hai cái súc sinh đều giết cho ta.” Tá Tiếu Mộc lập tức nói.
“Đợi đã nào, rõ ràng ta giúp các ngươi trao nhau nụ hôn nồng cháy cơ mà. Biết đâu, mai sau còn có thể súng gác bên súng, đầu gác bên đầu, đêm rét chung chăn thành đôi try kỷ thì sao? Bộ không biết tình Đồng Chí hả?” Diệp Thần cười trêu trọc nói.
“Bớt nghe hắn luyên thuyên, giết.” Hai tên lập tức ra lệnh nói. Cái gì mà thành tri kỷ còn chung chăn buồn nôn.
Lập tức các đệ tử liền xông lên.
“Chồn bạch nhờ ngươi.” Chung Linh thả ra chồn bạch, lập tức cắn tới phía trước khiến các đệ tử liên tục ngã chết. Lập tức liền hướng tới cái này chưởng môn Tá Tiếu Mộc cắn tới hắn tay rồi chạy trốn lên trên núi.
“Lão Tá ngươi đã bị trúng độc rồi, ta không thích lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn ra tay. Cáo từ trước, mối thù bát mắm tôm của chúng ta tính sau đi. Chúng ta đi.” Tư Không Quyền Đoàn Nhĩ Bằng chắp tay liền rời đi.
“Hãy bắt hai cái tên súc sinh đó lại cho ta.” Tá Tiếu Mộc lập tức ra lệnh hướng kiếm chỉ vào Diệp Thần và Chung Linh nói.
Đám người lập tức bao vây hai cái Diệp Thần và Chung Linh lại.
“Chúng ta bị bao vây mất rồi, phải làm sao dây?” Chung Linh nửa đùa nửa thật cười nói với Diệp Thần. “Bị bao vây rồi? Chung Linh ta sợ quá, nhiều người chĩa kiếm vào chúng ta quá, Chung Linh ta thực sợ rất sợ hãi.” Diệp Thần lập tức lợi dụng cháy nhà hôi của đem Chung Minh cho ôm chầm lấy tận hưởng nàng cái này xử nữ hương thơm cùng thân hình thôn thả.
“Ngươi đồ biến thái, bỏ ta ra ngươi làm cái gì?” Chung Linh khóc không ra nước mắt nói. Nàng từ trước đến giờ đều chỉnh người hôm nay bị cái này nam nhân chiếm tiện nghi mà không làm gì được quả là tức chết.
“Ngươi muốn sống hay muốn chết?” Tá Tiếu Mộc nhìn vào Chung Linh tức giận nói.
“Đương nhiên ta muốn sống rồi. Nhưng mà ngươi thì sống không nổi.” Chung Linh đẩy ra Diệp Thần cười cợt nói.
“Được lấy thuốc giải ra, ta tha cho ngươi một mạng.” Tá Tiếu Mộc mở miệng nói. Đợi lấy được thuốc giải nhất định đem cái tên tiểu tử cho giết, còn tiểu nha đầu, ta nhất định muốn đem nàng cho ngủ.
“Tha cho ta một mạng? Vậy hai chúng tôi làm sao mà chia đây?” Chung Linh chỉ sang Diệp Thần mở miệng trêu đùa nói.
“Đúng vậy nha, làm sao chia được à.” Diệp Thần cũng cười ra tiếng phụ họa theo nói.
“Được rồi, tha mạng cho hai ngươi. Thuốc giải.” Tả Tiếu Mộc liền đưa tay ra nói. Hắn cần gì giữ lời chứ. cứ hứa đại đi.
“Ta không có thuốc giải, chỉ cha ta mới có.” Chung Linh trả treo nói.
“Cha ngươi ở chỗ nào?” Tả Tiếu Mộc liền cấp tốc hỏi.
“Cha ta đương nhiên là ở nhà với mẹ của ta rồi.” Chung Linh trêu trọc.
“Ta sẽ đốt sạch đầu tóc của ngươi, huy dung nhan của ngươi. Nếu như không nói, ta thực sẽ làm.” Tả Tiếu Mộc liền cầm một cây đuốc mặt giữ tợn uy hiếp.
“Ngươi dám, ta sợ đau lắm.” Chung Linh nửa sợ hãi nửa không lùi lại chốn sau Diệp Thần nói.
“Chung Linh, ngươi sợ đau sao? Ta cũng sợ đau nha. Đến, ôm một cái sẽ không sợ nữa. Coi như ta chịu thiệt thòi một tý, cho ngươi ăn ta đậu hũ.” Diệp Thần liền nói như kiểu đại nghĩa diệt thân nói.
“Biến thái.”Chung Linh đá vào chân hắn một cái nói.
“Sợ đau vậy thì giao thuốc giải ra.” Tá Tiếu Mộc tức giận.
“Ta thực sự không có thuốc giải nha.” Chung Linh liên tục lắc đầu nói.
“Ngươi bị ngu sao? Nàng nói không có thuốc giải rồi kìa.” Diệp Thần đại nghĩa nói.
“Trước tiên bỏ ta ra trước đã.” Chung Linh tức giận nói.
“Ta sợ quá à. Nè tên kia, còn làm gì, ngươi dọa Chung Linh, còn không dọa ta, phân biệt đối xử hả? Coi chừng ta kiện ngươi.” Diệp Thần ôm trầm láy Chung Linh nhất quyết không chịu buông ra.
“Tên khốn nạn nhà ngươi, tránh sang một bên, nếu không ta liền giết ngươi.” Tá Tiếu Mộc tức điên tiết nói. Chẳng lẽ để hai các ngươi ân ân ái ái đến khi ta độc phát thân vong sao.
“Oa, đáng sợ quá hắn dọa ta kìa. Chung Linh ngươi muốn bảo vệ ta.” Diệp Thần được cớ ôm Chung Linh sờ xoạng nàng nói
“Ngươi cút ra, hắn không giết ngươi, ta cũng muốn giết ngươi. Không biết nam nữ thụ thụ bất thân à.” Chung Linh tức giận thở phì phò, ẩn đầu hắn ra khỏi mình con con bộ ngực nhỏ.
“Ngươi yên tâm, ta không có kỳ thị ngươi ngực nhỏ. Không cần lấy cớ này gạt ta. Vừa rồi ngươi cũng sờ sờ ta cái tiểu đệ đệ, ta hiện tại sờ lại ngươi chỉ là lấy lại vốn thôi. Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, bớt giỡn.” Diệp Thần liền thở dài làm một mặt thương cảm xót xa nói.
“Cái quỷ gì? Không được nói về ngực ta, nương ta ngực cũng to lắm chứ bộ. Ta chẳng qua đồi núi chưa có mọc thôi.” Chung Linh kém chút nước mặt tủi thân đều chảy ra nói. Nàng ghét nhất kẻ nào chê nàng bộ ngực, tên này vùa sờ, vừa áp mặt vừa xoa, còn chê nàng nữa. Thật sự rất đáng ghét.
“Chung Linh đừng khóc nữa. Ngực chỉ dành cho mấy đứa mê mỡ thôi. Mông tuy ngon nhưng lạ dành cho mấy đứa thích thọt. Giò và đùi, đây mới là kiệt tác của tạo hóa.” Diệp Thần sờ sờ bả vai an ủi nói. Cô gái này chân rất đẹp, không biết khi lên giường có lợi hại hay không nha.
Cái này không khỏi khiến hắn nhớ đến mấy cái cô giáo đeo tất đen véc váy đen, hở cúc áo trên ti vi chân của các nàng, ôi tuyệt tác của tạo hóa. Hắn từng muốn Tiên Nhi cosplay cho hắn xem mấy lần nhưng nàng quá ngượng ngùng đều từ chối nha. Thật đáng tiếc hận mà.
“Chán ghét, ngươi khi dễ ta. Ta lớn thế này chưa ai dám bắt nạt ta như vậy. Ta muốn về nhà, muốn mách mẹ.” Chung Linh liền giờ tính trẻ con khóc ăn vạ nói. Bị cái này chiếm nhiều tiện nhi như vậy, nàng thực muốn khóc mà.
“Im miệng, còn không mau nói tung tích thuốc giải có tin hay không ta giết các ngươi. Cái gì giò và đùi là tuyệt tác của tạo hóa chứ. Mông mới là kiệt tác, trẻ con chưa ngủ qua nữ nhân làm sao hiểu.” Tá Tiếu Mộc lập tức muốn một kiếm chém chết hai cái súc sinh này. Hắn còn chưa có hộp sữa nào, tên này hai hộp sữa, còn chê hộp quá nhỏ, thực tức chết người.
“A, thằng thích thọt.” Mọi người liền chỉ vào Tá Tiếu Mộc nói.
“Ta không phải thằng thích thọt mẹ nó.” Tá Tiếu Mộc liền chửi một câu.
“Mà Thọt ca ngươi tên gì nhỉ? Ngươi là ai? Ta không quen ngươi, ngươi đi ra đi.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta là Tá Tiếu Mộc không phải Thọt ca. Ngươi còn nói có tin ta đem ngươi giết.”Tá Tiếu Mộc nói.
“Cái gì Tá… tá cái gì… Thọt ca, không ngờ ngươi là người đam mê thọt nha.” DIệp Thần liền mở miệng trêu trọc nói.
“Ngươi...” Tá Tiếu Mộc tay cầm kiếm đều có chút run run.
“Diệp biến thái, ngươi không nên trêu trọc hắn, hắn sẽ giết ngươi.” Chung Linh khuyên can nói. Nàng biết giải độc, hắn sẽ không dám làm khó nàng.
“Giết ta? Không nên nha, bởi những kẻ muốn giết ta, đều đã bị ta giết sạch.” Diệp Thần cười lạnh nói. Mọi người xung quanh đều mặt trầm xuống.
“A… ta nhớ ra rồi, thảo nào nhìn hắn quen như vậy, chính là hắn… không đúng, rõ ràng là ghi là nữ nhân nha.” Một tên lập tức vỗ đầu nói.
“Hắn là ai nói?” Tá Tiếu Mộc cũng túm lấy cổ áo đệ tử hỏi,
“Chưởng môn, chúng ta cẩn thận, hắn nhưng rất lợi hại. Hắn… hắn theo ta nhớ không nhầm, từng thấy trên lệnh truy nã từ Đại Lý do chính Đoàn Chính Minh phát ra giang hồ, cái đầu của hắn chính là giá trên trời. Không biết bao nhiêu người đuổi theo hắn, bị hắn cho giết ngược. Còn nghe nói, cả một đội quân đi dò tim hắn, trong một ngày toàn bộ đều chết sạch. Cái này giải thưởng khiến giang hồ xôn xao, nghe nói Lục Mạch Thần Kiếm cũng được lấy ra treo lấy đầu hắn.” Cái này đệ tử mở miệng nói.
“Lục Mạch Thần Kiếm? Không ngờ lại là Thần kỹ này. Tên này rốt cuộc là ai?” Mọi người liền xôn xao nói. Đây chính là võ công rất lợi hại nha. Nhất Dương Chỉ so ra còn kém rất nhiều. Giang hồ ai ai cũng thèm khát, không ngờ, lại mang ra treo người này đầu.
“Ê tiểu biến thái, ngươi phạm cái gì tội mà bị treo thưởng cao vậy?” Chung Linh mở miệng hỏi. “Ta? Nếu nhớ không lầm, hình như ta đã đi khắp Đại Lý đem áo yếm phụ nữ cho trộm hết thì phải.” Diệp Thần mặt ngây thơ vô số tội nói.
“Quỷ mới tin ngươi, nói rốt cuộc phạm cái gì tội.” Chung Linh tức giận nói.
“Ta đem hoàng hậu cho ngủ mất.” Diệp Thần cười nói.
“Hừ, ngươi đừng có đùa.” Chung Linh mở miệng.
“Được, ta nói, ta bắt gian Đoàn Chính Thuần cùng Đoàn Chính Minh thông dâm trên giường. Nhớ khung cảnh lúc đó, có trai dầu ăn bên cạnh, ấy da nghĩ lại cũng thấy sợ, cái cảnh đó khiến ta tâm hồn tiểu nam nhân bị tổn thương sâu sắc. Chung Linh ngươi theo ta ngủ an ủi ta tâm hồn bé nhỏ được sao?” Diệp Thần giả bộ thương tâm nói.
“Có kẻ ngu mới tin ngươi nói.” Chung Linh liền lè lưỡi nói. Không muốn nói thì thôi, không cần thiết gạt nàng.
“Cái này thực ra hình như cũng có thể lắm chứ.” Tá Tiếu Mộc cùng xung quanh người trái ngược với Chung Linh ngược lai là tin. Họ thấy Đoàn Chính Minh đối với đệ đệ mình có chút không tầm thường quan hệ.
Nếu không hoàng hậu lại không sủng, đã thế lại suốt ngày đệ đệ nha. Còn đem mình ngôi muốn truyền cho hắn. Nhưng cái này cũng không đến mức treo thưởng giá trên trời thế đi. Đây chính là Lục Mạch Thần Kiếm, nghe nói luyện đại thành có thể xưng bá võ lâm vô địch thủ nha.
“Hắn rốt cuộc phạm cái gì tội đáng để đại lý ra giá lớn như vậy?” Tá Tiếu Mộc mở miệng hỏi tên đệ tử. Chung Linh cũng lắng nghe xem thử Diệp Thần phạm cái gì đại tội. Xung quanh chỉ có mỗi Diệp Thần là thờ ơ lại tiếp tục thờ ơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.