Chương trước
Chương sau
Hàn Hiền cùng với Thiên Huy cùng nhau tỏa ra mình sát khí. Muốn ép Diệp Thần quỳ xuống trước mặt bọn họ, đòi lại mình tôn nghiêm. Cái tên tiểu tử này quá không biết trời cao đất rộng rồi. Nghĩ có người chống lưng, có thể dám đối với hai bọn họ khinh thường sao?
“Các ngươi là muốn chết?” Diệp Thần tức giận mở miệng cười nói.
“Cho chúng ta quỳ xuống.” Hai người thấy Diệp Thần vẫn không bị mình sát khí ảnh hưởng liền không có tiếp tục nương tay, toàn bộ sát khí lập tức muốn tuôn ra.
Bỗng nhiên vài tiếng nói vang lên lập tức khiến hai người thu lại mình sát khí. Không tiếp tục đối với Diệp Thần làm khó.
“Vừa rồi hình như anh nghe thấy, có người muốn đối với bố già bất kính thì phải a. Ác Nhị ngươi nói có phải ta nghe nhầm không hả?” Ác Nhất liền mở miệng ngáp một cái đi đến nói.
“Hình như là Long Tổ với cả Phượng Tổ định chơi nổi bắt chúng ta bố già quỳ xuống đó đại ca, ngươi cũng không có nghe nhầm.” Ác Nhị liền cười cười khẳng định nói.
“Hai vị ca ca, ngươi nói xem. Ngũ đại ác nhân bố già có thể để người ngoài tùy ý khi dễ sao hả?” Ác Tam liền đạo mở miệng hỏi.
“Ai dám khi dễ ta bố già, ta liền giết hắn.” Ác Tứ liền lạnh lùng nói.
“Hai vị, các ngươi có phải hay không vừa mới nói đến, yêu cầu bố già cho các ngươi quỳ xuống hả?” Ác Ngũ liền nhìn qua hai cái này đội trưởng cười gằn nói.
“Ngũ đại ác nhân?” Hai người không hẹn tự nghĩ. Chỉ có ngũ đại ác nhân mới có khẩu khí như vậy nha. Mà vừa rồi bọn họ nghe thấy Ác Nhị cái tên.
“Tiểu Diệp… ngươi không có sao chứ? Hai các ngươi muốn bắt Tiểu Diệp quỳ xuống sao? Thật quá đáng.” Tuyết Cơ không nhịn được tức giận nói. Nàng chính là đi tìm ngũ đại ác nhân cho gọi đến nha.
“Tiểu cô nương này...” Hai người nhận ra Tuyết Cơ vừa mới ở trong lồng ngực Diệp Thần vừa nãy người a.
“Nhìn cái gì hả? Hai cái đội trưởng mà thôi. Các ngươi còn dám động đến chúng ta bố già?” Ngũ đại ác nhân thấy hai cái này ngu ngốc vẫn chưa kịp tiếp thu tình hình lập tức mở miệng đánh tỉnh nói.
“Không dám, hóa ra là ngũ đại ác nhân. Chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi. Cũng không dám động đến Ngũ đại ác nhân người.” Hai người liền lập tức phối hợp nhau nói. Ngũ đại ác nhân đều được tương đương mỗi cái chưởng môn chức vị. Họ muốn cho mặt mũi.
“Không động đến, vừa rồi ta còn cảm thấy sát khí hừng hực đâu.” Ác Nhât xì mũi khinh thường một cái.
“Đó là chúng ta phát hiện ra vị tiểu huynh đệ và vị cô nương này có chút khả nghi.” Hàn Hiền nhanh trí chỉ Diệp Thần cùng với cả Tuyết Cơ nói. Có đánh chết hắn cũng không dám nghĩ, trong miệng ngũ đại ác nhân bố già là Diệp Thần nha. Tại sao ư? Họ là ngũ đại ác nhân, gọi một cái nam nhân trẻ tuổi là bố già? Đừng đùa.
“Đúng đúng vậy, tên này hắn tự nói không môn, không phái, cũng không có sư phụ. Di tích cổ lần này tuyệt đối không muốn bị kẻ khác lẻn vào.” Thiên Huy liền cũng theo thế mà nói. Hiện tại không phải lúc cùng với tên Hàn Hiền này tranh luận gây sự.
“...” Năm ngươi ngũ đại ác nhân lập tức liền im lặng nhìn sang chỗ của Diệp Thần. Sau đó liền không khỏi thấy hai cái này thật may mắn, nếu họ không đến kịp, có lẽ hai tên này đã trở thành hai cái xác đi. Dám chỉ tay vào bọn họ bố già, đều sớm chết cả rồi. Sự nguy hiểm của bố già, bọn họ đã thử qua. Và rất rõ ràng.
“Hắn đi theo ta đến, là Tuyết Sơn phái người danh ngạch một trong.” Tuyết Cơ liền bảo vệ lấy Diệp Thần mở miệng nói. Mỗi môn phái các nàng được mang theo hai cái người. Nhưng bắt buộc phải là đệ tử hoặc là người môn phái.
“Tuyết Sơn phái? Ta nhớ không có nam đệ tử? ” Hàn Hiền liền nghĩ đến nói. Tuyết Sơn phái đã sớm rớt xuống. Nghe nói còn đổi một cái chưởng môn đâu. Nhưng môn phái xa xút, họ cũng lười đến xem xét tư liệu. Tất nhiên sẽ không biết Tuyết Cơ mặt mũi, cái này môn phái không vào nhãn của họ.
]
“Mà cô nương, ngươi là ai? Đệ tử của môn phái nào? Không phải cũng là lẻn vào chứ?” Thiên Huy liền nghĩ đến cái vấn đề này nói.
“Ta? Ta là Tuyết Cơ, Tuyết Sơn Phái hiện tại chưởng môn nhân. Lần này chính là muốn đến tham gia Di tích cổ.” Tuyết Cơ giới thiệu bản thân nói.
“Tuyết Sơn phái chưởng môn? Trẻ như vậy?” Hai người lập tức ngạc nhiên nghĩ.

“Có ý kiến gì sao?” Diệp Thần nhìn hai người ngạc nhiên liền hỏi.
“Vậy Tuyết Sơn phái thu nam đệ tử?” Hàn Hiền liền hỏi.
“Không có.” Tuyết Cơ thành thật.
“Vậy hắn….” Thiên Huy chỉ vào Diệp Thần nghi ngờ.
“Hắn là…” Tuyết Cơ lúng túng, chỉ có người của môn phái mới được tham gia nha.
“Ta là nàng nam nhân.” Diệp Thần ôm Tuyết Cơ vào lòng nói.
“Ngươi nói cái gì lung tung?” Tuyết Cơ đối với Diệp Thần trừng mắt một cái nói.
“Ta chỉ biết nói thật, không biết nói dối. Hay là Tiểu Cơ ngươi dạy ta nói dối đi nha.” Diệp Thần làm bộ ngây thơ nói.
“Hứ...” Tuyết Cơ không để ý đến hắn.
“Hóa ra là Tuyết Sơn Phái chưởng môn, thất lễ rồi. Vừa rồi nghi ngờ hai người thân phận thất lễ.” Hai người liền cúi chào một cái nói. Dù môn phái có xa xút thì cũng là môn phái chưởng môn nha. Quy tắc vẫn phải có.
“Được rồi, xác nhận cũng đã xong. Vừa rồi ngươi đối với chúng ta bố già yêu cầu làm cái gì? Thì hiện tại liền làm cái đó. Xong rồi cút đi. Nếu không hội đẹp trai hansome sẽ không đối với ngươi bỏ qua.” Ngũ đại ác nhân liền lên tiếng nói.
“Ngũ đại ác nhân các hạ, thật không biết ta đắc tội gì với bố già của các ngươi. Còn nữa, ta cũng chưa gặp qua các ngươi bố lần nào cả.” Ta có thể lấy tu vi của mình ra đảm bảo.” Hàn Hiền thành thật nói.
“Ngũ đại ác nhân các hạ. Ta tuyệt đối sẽ không làm khó người già cả. Năm người phải tin ta nhân phẩm.” Thiên Huy cũng đảm bảo nói.
“Các ngươi nói cái gì hả? Muốn chọc chúng ta mồ côi cha mẹ? Nhị đệ đánh hắn.” Ác Nhất liền tức giận nói. Năm người đều là mồ côi được các môn phái nhặt về nha.
“Đừng đừng, có gì từ từ nói.” Hàn Hiền thấy ngũ đại ác nhân lửa giận liền mở miệng hòa hoãn nói.
“Đúng đúng, có gì từ từ nói. Đừng động tay chân mất tình nghĩa.” Thiên Huy liền mở miệng nói. Hắn thực nghĩ không ra mình đắc tội gì với ngũ đại ác nhân để họ tìm mình sinh sự nha. Vốn định dạy bảo cái tiểu bổi, bỗng nhiên liền biến thành bị người khác dạy bảo nha.
“Hừ, cho ngươi một cơ hội cuối cùng hướng chúng ta bố già xin lỗi. Nếu không hôm nay ta nhất định muốn đánh các ngươi hai người một trận.” Ngũ đại ác nhân lên tiếng nói.
“Xin hỏi bố già của các ngươi là?” Hàn Hiền lên tiếng.
“Đây chính là chúng ta bố già.” Năm người lập tức hướng tới Diệp Thần cúi đầu thấp nói.
“Hắn… hắn là ngũ đại ác nhân bố già? Ta nói ngũ đại ác nhân, các ngươi là cố tình chính chúng ta. Cũng không cần hạ thấp mình như vậy chứ?” Thiên Huy liền méo miệng nhịn cười nói. Cái tin tức này phát ra nhất định chấn động nha.
“Bộ có vấn đề gì sao? Diệp đại ca là chúng ta bố già thì đã làm sao? Ngươi ý kiến. Muốn chết?” Năm người nổi giận đùng đùng nói.
“Không dám, không dám. Vậy thành thật xin lỗi.”Hai người liền đối với Diệp Thần nói. Nhưng một chút thành ý cũng không có, giống như nói cho có vậy. Họ là tránh phiền phức không cần thiết nha. Kích động đến mình cấp trên sẽ không có hay.
“Quỳ xuống. Dập đầu, không chết.” Diệp Thần mở miệng lạnh lùng nói.
“Tiểu Diệp như vậy là được rồi, không muốn làm tới.” Tuyết Cơ liền mở miệng nói. Nàng kiêng kỵ sau lưng hai cái này Long Tổ và Phượng Tổ thế lực nha. Đắc tội một trọng hai thì còn đỡ, nếu cả hai bên cùng đắc tội sẽ gặp vấn đề lớn.
“Ngươi nằm mơ?” Hai người đối với Diệp Thần khinh thường.
“Mau cho bố già quỳ xuống, nếu không hôm nay các ngươi đừng nghĩ đi khỏi đây. Nếu không thì mạng các ngươi lưu lại.”
“Đừng ức người quá đáng. Năm người các ngươi phải biết chúng ta từ Long Tổ và Phượng Tổ đến, còn là Đội trưởng.” Hai người nhấn mạnh mình thân phận.
“Đội trưởng? Cái chức này rất to sao hả?” Năm người lập tức cười nhạo nói. Họ vốn không có dĩ đem hai cái đội chưởng để trong mắt. Nếu là trước khi gặp Diệp Thần bố già, họ sẽ có chút kiêng kỵ, nhưng giờ họ không sợ.
“...” Hai người mặt đều đen lại. Bộ dạo này các ngươi đều thích những cái to lớn hả. Sao ai cũng hỏi cái chức này to không vậy.
“Hai người các ngươi chỉ là hai cái đội trưởng quèn mà cũng dám trước mặt chúng ta trả treo? Cho rằng mình có thể đại diện cho Long Tổ cùng Phượng Tổ rồi hả?” Ngũ đại ác nhân khinh thường một cái nói.
“Ta...” Hàn Hiền cắn răng nhìn Ngũ đại ác nhân. Đây là cố tình đối với họ gây khó dễ mà.
“Khốn nạn, ngũ đại ác nhân. Ta cho các ngươi mặt mũi, còn tưởng có thể lên mặt. Một cái tiểu tử cũng xứng để chúng ta quỳ xuống dập đầu.” Thiên Huy liền tức giận nói.
“Các đệ, giúp hắn quỳ xuống dập đầu đi.” Diệp Thần lười biếng ra lệnh. Ngũ đại ác nhân không do dự liền ra tay áp chế hai người cho Diệp Thần dập đầu, lậy đến.
“Thả chúng ta ra… các ngươi...” Hai người la hét, vùng vẫy, nhưng vẫn bị ngũ đại ác nhân nhẹ nhàng đè đầu cưỡi cổ, cho Diệp Thần từng cái dập đầu đến.
Tiếng kêu phát ra lớn. Mọi người xung quanh lập tức cũng lại gần xem xét, thấy cái cảnh này không khỏi liền kinh ngạc đâu. Hàn Hiền cùng với cả Thiên Huy không hẹn cùng nhau cúi đầu, mong không ai nhận ra họ. Lần này, xong đời, mất hết mặt mũi.
“Tránh đường, rốt cuộc là có ai dám làm loạn.” Hai tiếng nói lập tức vang lên. Đem theo người của Long Tổ và Phượng Tổ đến a. Tuyết Cơ không khỏi sợ hãi một cái, xong lần này nhất định lại gây thêm thù.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.