“Hừ, Diệp Thần ngươi là tên khốn nạn. Đừng cho ta cơ hội, ta nhất định muốn xử ngươi.” Tuyết Cơ tức giận nói.
“Cho ngươi.” Mặc kệ Tuyết Cơ tức giận, Diệp Thần cầm một cái hộp bánh ném qua cho nàng.
“Cái gì đây?” Tuyết Cơ ngạc nhiên hỏi.
“Thứ ngươi thích ăn nhất. Quà gặp mặt cho ngươi.” Diệp Thần mở miệng không giải thích gì thêm nói.
“Thứ ta thích ăn nhất?” Tuyết Cơ mờ mịt, mở ra cái này hộp, bên trong năm cái bánh vòng xếp cạnh nhau a.
“…” Căn phòng trở lên im lặng.
“Ai nói cho ngươi ta thích ăn cái thứ này? Linh Nhi sao?” Tuyết Cơ tức giận mở miệng nói. Nhìn thấy cái này bánh mỗi lần đều là khiến nàng nhớ đến những kỹ niệm không vui nha.
“Đừng hỏi ai nói cho ta. Ăn một chút thử đi. Là ta đặc biệt cho ngươi làm đó.” Diệp Thần mở miệng cười nói.
“Ta không ăn loại bánh này. Ngươi cút ra ngoài cho ta.” Tuyết Cơ tức giận.
“Tiểu Cơ thời gian không giúp xóa đi điều gì cả, nó chỉ giúp ngươi học cách sống chung với nỗi đau mà thôi. Thế giới này hình cầu, càng cố quên đi nỗi đau, thì càng đau mà thôi. Con người phải học cách chấp nhận. Ta đi ra ngoài trước, ăn hết đi nhé.” Diệp Thần nhìn nàng mở miệng nói sau đó liền đi ra ngoài đóng cửa lại.
“Đồ ngốc, ai cần ngươi quan tâm chứ.” Tuyết Cơ không thèm để ý sau lại nhìn sang Diệp Thần để lại hộp bánh trầm tư. Nàng thực đã quên sao? Không, nàng vẫn luôn cảm thấy mọi thứ vừa mơi xảy ra vào hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-he-thong/1846523/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.