Sáng sớm hôm sau, sóng yên biển lặng. À nhầm là tuyết yên biển lặng a.
“Thật thoải mái quá đi. Nếu như có một cái bữa ăn sáng thì thật tốt.” Hồng Lão Thất Công ngoáp một cái sờ cái bụng đói meo a.
“Oái, mệt quá. Thực sự là đói a.” Dương Quá cũng chắc mẩm nói. Tối qua cũng chỉ có ăn vài con rết nướng, đối với người luyện võ như hắn chính là chỉ có thể làm no cái bụng tạm thời a. Không những thế còn uống rượu đến say mèm a.
“Ngươi mau qua gọi phụ thân của ngươi với cả a di dạy đi a.” Hồng Lão Thất Công liền mở miệng nói.
“A di?” Dương Quá mặt không khỏi đen lại không hiểu cái gì a.
“Tối qua ngươi ngủ say giấc nồng không biết phụ thân ngươi tối qua uy vũ thế nào đâu a. Là cha con sao khác nhau quá vậy chứ.” Hồng Lão Thất Công không khỏi thở dài nói. Cuộc đời thật lắm bất công, thằng hai hộp sữa thằng không hộp nào a.
“Là sao a? Lão TIền Bối ngươi có thể nói rõ hơn chút sao? Ngươi nói cái gì a di ta có chút không hiểu a.” Dương Quá liền không khỏi mở miệng nói.
“Ngươi cứ qua đó xem thử là biết ngay thôi.” Hồng Lão Thất Công chỉ dưới cái cánh của Thần Điêu mở miệng nói. Xong lại bỏ ra ngoài a, ở lại càng ghen tỵ a. Hắn lại nhớ đến giang hồ gọi hắn là một trong ngũ tuyệt, thực chất chính là chửi xéo mà thôi. Ngũ tuyệt là gì, Hoàng Dược Sư khắc chết vợ, Vương Trùng Dương vì gái mà chết thành tình thánh. Nam Đế vì nữ nhân mà đi tu, còn Tây Độc Âu Dương Phong vì yêu chị dâu mà đòi làm võ lâm minh chủ rồi điên điên khùng khùng, còn nói đến hắn, giới thiệu một cách tóm gọn. Độc Thân cẩu một con.
“Ta qua liền.” Dương Quá gật đầu mở miệng nói. Liền đi ngang qua chỗ Thần Điêu bắt đầu gọi phụ thân dạy a.
“Mới sáng sớm gọi cái qq ngươi. Im lặng là vàng hơn ngàn cảm xúc a.” Diệp Thần lật lên cánh của Thần Điêu lớn tiếng mắng a. Hắn rất ghét bị đánh thức khi ngủ à. Mỹ nhân thì không sao, nhưng đập vào mặt hắn lại là cái nam nhân mặt như shit thì có vấn đề đó.
“Phụ thân... Ngươi làm thế nào mà lại.” Dương Quá lập tức há hốc mồm a. Vừa ngủ một cái buổi tối sáng dạy đã thấy một cái cô gái tóc bạch kim xinh đẹp thành hắn a di a. Ở trong thành cũng thôi a. Ở đây núi tuyết trên đỉnh, lấy đâu người qua lại chứ. Phụ thân hắn làm thế nào làm được? Đẻ ra sao, không có khả năng a.
“Trong từ điển của ta, không có gì là không thể a. Lại thỉnh an ngươi a di một cái.” Diệp Thần liền vênh mặt lên ôm lấy Anh Cô vào lòng nhìn Dương Quá cười lớn a. Hắn là đang khoe nương tử a.
“Dương công tử không cần đa lễ. Ta không có quan tâm nhiều vấn đề này.” Anh Cô thấy Dương Quá khó xử liền mở miệng nói. Dù so để gọi một cái vừa mới quen biết là a di có vẻ như rất khó a.
“Không được a. Như vậy chẳng nói ta bằng vai phải lứa với nó sao? Với lại ngươi là hắn a di, có chạy cũng không thoát, cái tiếng này nhất định phải kêu.” Diệp Thần không khỏi nhướng mày nói. Sau đó nhìn sang Anh Cô ý nói ngươi chạy không thoát a.
“Ta cũng không có nói sẽ chạy đâu.” Anh Cô mặt liền phiếm hồng nghĩ a.
“Phụ thân, ngươi bắt ta gọi người trẻ như vậy là a di cũng được, nhưng phải cho ta thời gian thích ứng a.” Dương Quá liền không khỏi gượng miệng nói.
“Trẻ tuổi, nàng so với mẫu thân ngươi còn đại đó a. Á á đau, Anh Cô ngươi sao lại cấu ta, ta có nói gì sai sao?” Diệp Thần không khỏi kêu nên một cái nói.
“Không có gì Diệp Lang ngươi nói rất hay, nói rất tốt.” Anh Cô nở nụ cười nói. Nhưng hắn biết nàng là đang giận a. Hắn làm sao lại quên mất đi, tuổi tác là bí mật lớn nhất của phụ nữ a.
“Quá Nhi còn không lại một tiếng a di a.” Diệp Thần liền đánh trống lảng nói.
“A... Di tốt.” Dương Quá liền không khỏi khinh thường một cái a.
“Như vậy có phải ngoan không? Bên ngoài có cái gì ồn ào vậy?” Diệp Thần liền gật đầu nói. Bỗng nhiên bên ngoài tiếng đánh nhau truyền vào đi a.
“Ta cũng không biết a. Chắc là Thất Công luyện tập thể dục buổi sáng a.” Dương Quá lắc đầu nói.
t r u y e n c u a t u i. v n Mọi người liền cứ thế đi ra ngoài xem xét tình hình như thế nào a. Thì thấy bên ngoài tự dưng xuất hiện thêm một cái lão già tóc trắng xoa đang đánh nhau với cả Hồng Lão Ăn Mày a.
“Tây Độc Âu Dương Phong? Tại sao hắn lại ở đây.” Anh Cô có chút ngạc nhiên nói.
“Phụ thân ngươi tại sao lại ở đây a. Hai người đừng đánh nữa. Phụ thân bỏ ta ra, ta phải ngăn họ.” Dương Quá nhìn thấy phụ thân liền vui mừng a. Xong lại nhìn đến Hồng Thất Công cùng với phụ thân đánh nhau không khỏi muốn lao lên ngăn lại liền bị Diệp Thần cản lại a.
“Ân oán giữa họ. Phải để chính họ giải quyết. Đó là giang hồ, ngươi lấy tư cách gì ngăn lại chứ. Giữa Nam và Cúc Thâm Nho cuộc chiến, hôm nay ai xen vào cũng đều không được.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Âu DƯơng Phong? Ai là Âu Dương Phong? Con trai ngươi cũng ở đây sao? Đợi ta giải quyết cái lão già khó ưa này lại cùng người nói chuyện.” Âu Dương Phong liền lên tiếng mở miệng nói.
“Lão động vật, ngươi xem ra vẫn điên điên khùng khùng như ngày nào a.” Hồng Thất Công nhìn sang Diệp Thần tạ ơn một cái a. Hai người họ có một cuộc đấu, nhất định phải đấu. Không thể không đấu. Hai người họ có một mối quan hệ rất khó nói, là kẻ thù lại cũng là bạn. Rất khó nói, nếu nói đúng cũng có thể nói tốt bạn gay già đi a.
“Phụ thân, ý ngươi là bỏ mặc sao?” Dương Quá liền mở miệng nói.
“Ngươi không nghe rõ sao? Nghĩa phụ ngươi là Âu Dương Phong, còn đứng trước mặt hắn là HỒng Thất Công. Họ chiến đấu vì cái gì chứ hả? Dù một tên đã điên như Nam hắn cũng biết ngày hôm nay đến đây tỷ thí. Ngươi ngăn họ lại là sỉ nhục họ. Bọn chúng không cần sống cả ngàn năm. Chỉ cần qua hôm nay là đủ lắm rồi.” Diệp Thần liền nhìn Dương Quá nghiêm túc nói.
“Chẳng lẽ cứ nhìn họ đánh nhau đến chết đi sao?” Dương Quá nhìn Diệp Thần không cam tâm nói. Hắn không hiểu, càng không muốn hiểu, hai người này đối với hắn đều rất tốt hắn không thể để họ đánh nhau tới chết a.
“Họ đã già rồi, trước sau gì cũng phải chết mà thôi. Ngươi không thấy sao, họ đã tung toàn bộ sức của mình ra. Tại sao ư? Vì họ không giữ lại sức để trở lại. Nếu tôn trọng họ thì ngồi xuống và nhìn xem trận đấu này đi. Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng ngươi nhìn thấy họ chiến đấu đó.” Diệp Thần liền kéo Dương Quá ngồi xuống nói.
Dương Quá liền bắt đầu nước mắt rơi a. Người thân của hắn đang đánh nhau trước mặt hắn nhưng hắn lại không thể làm cái gì cả? Cứ vậy nhìn họ chém giết lẫn nhau a. Nội lực của họ hắn cảm nhận được, rất mạnh tuyết xung quanh rơi dày đặc đều bắt đầu tan chảy a.
“Ta ghét ngươi phụ thân.” Dương Quá bất lực nhìn Diệp Thần oán trách nói.
“Đó là một thái độ tốt, ngươi còn có thể ghét ta, tức là ngươi vẫn còn sống. Vả lại ta không quan tâm người khác có thích ta hay không. Ta không được sinh ra trên đời này làm trò giải trí cho người khác. Nếu họ chết hãy xây cho họ hai cái mộ nhé. Dù sao thì ta cũng sẽ không làm việc này, ta không thích đưa đám người chết.” Diệp Thần lạnh như băng điểm lấy huyệt đạo nhìn Dương Quá nói rồi quay đầu đi vào bên trong a.
“Phụ thân ngươi giải huyệt cho ta.” Dương Quá cắn răng nhìn Diệp Thần quay đầu đi a.
“Dù có Cửu Âm Chân Kinh di huyệt ngươi cũng không giải được đâu. Ngoan ngoãn ngồi đấy và xem đi.” Diệp Thần kéo lấy Anh Cô đi vào bên trong nói.
“Như vậy có quá tàn nhẫn không?” Anh Cô lên tiếng hỏi.
“Có lẽ sẽ tàn nhẫn, nhưng con người sẽ mạnh mẽ hơn sau mỗi cơn đau. Để Quá Nhi chứng kiến có lẽ tàn nhẫn nhưng Giang hồ là thế, những tên ngốc cứ chém giết lẫn nhau, chẳng phân biệt sớm tối. Chào hỏi nhau bằng nấm đấm của mình.” Diệp Thần liền kéo Anh Cô vào lòng mở miệng nói.
“Ta không nói là Dương Quá ta nói là ngươi cơ. Họ không phải là bạn ngươi sao?” Anh Cô lên tiếng nói.
“Ta không cần bạn, làm gì có luật nào bảo rằng chúng ta không thể không có bạn chứ đúng không?” Diệp Thần mở miệng cười nói.
“Ngươi không giấu được ta. Tuy gặp không lâu nhưng ta biết ngươi không phải người như vậy, vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong không được như vậy. Nếu không coi họ là bạn ngươi đã không cùng họ nói chuyện, thậm chí sẽ mặc kệ Dương Quá có ngăn họ lại hay không. Ngươi tàn nhẫn với người khác, lại giấu nỗi đau cho mình không phải là sẽ tàn nhẫn với bản thân sao?” Anh Cô lên tiếng cười nói.
“Quả nhiên là đối với nữ nhân của mình ta vẫn không gạt được họ. Ngươi nói đúng ta coi họ là bạn, nhưng cũng vì vậy ta tôn trọng quyết định của họ. Ta ghét việc phải chôn cất những người mà mình gọi là bạn. Cũng ghét việc họ cảm rảm bên tai mình, nhưng tự nhiên đôi khi ta lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Ta ném Dương Quá ở lại để hắn nhìn họ bởi vì ta sợ mình sẽ xông lên a. Dù sao ta là con người, nhất định sẽ trân trọng những gì mình đã có trước khi nó biến thành đã từng có a.” Diệp Thần thừa nhận nói.
“Diệp Lang ngươi đôi khi thật dễ thương a.” Anh Cô bật cười nói. Thật khó nghĩ khi tên lưu manh nói ra mấy lời đạo đức a. Nó nghe buồn cười và cũng thật lô bịch. Khi phụ nữ nói cái gì đó dễ thương đặc biệt là mình, thì đừng có tin.
“Ngươi đừng nói như vậy chỉ có con gái mới dễ thương a. Với lại ngươi biết không, mỗ khi ngươi làm thế rất dễ khiến ta lạc lối a.” Diệp Thần nhìn nàng mở miệng nói.
“Tại sao lại lạc được a. Ta cũng không phải là cái mê cung.” Anh Cô lắc đầu nói.
“Ngươi không phải là mê cung nhưng lại khiến ta lạc vào đôi mắt của ngươi.” Diệp Thần liền sờ lên mặt của Anh Cô nói.
“Thế thì ta cũng không biết phải làm sao a.” Anh Cô nhìn Diệp Thân hai má đỏ lên a. Nàng cảm thấy ngượng ngùng đi à.
“Vậy ngươi chỉ đường cho ta được không?” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ngươi muốn ta chỉ đường đi đến nơi nào a.” Anh Cô liền trêu trọc nói.
“Đến trai tim ngươi được sao?” Diệp Thần nhìn Anh Cô lên tiếng nói. Sau đó liền đưa tay bóp nhẹ mông nàng a.
“Ngươi lưu manh.” Anh Cô tránh thoát ra ma trảo nhảy ra sau hai cái tiểu yêu hồ đỏ mắt mắng.
“Ha ha,...” Diệp Thần tiêu sái cười nói. Có những thứ xem ra phải ăn từ từ mới được.
Trời đêm cũng buông xuống. Tiếng đánh nhau cuối cùng cũng nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất a. Diệp Thần dẫn Anh Cô rời ra khỏi hang động a. Hai cái lão già nằm trên mặt đất sắp chết a. Có vẻ như là hậu quả của việc dùng công lực quá mức đi à. Với lại xem ra tình hình vẫn chưa phân thắng bại a. Diệp Thần giải huyệt cho Dương Quá để hắn chạy lại bên cạnh hai lão già a.
“Chà, xem ai tới thăm chúng ta này. Diệp huynh đệ ngươi đến xem hai ta thảm trạng sao?” Âu Dương Phong nhìn Diệp Thần lên tiếng nói.
“Xem ra ngươi khôi phục trí nhớ.” Diệp Thần nhìn hai cái lão già mở miệng nói.
“TA đã nhớ ra, nhưng ta thực sự vẫn thích cái tên ngươi đặt cho ta.” Âu Dương Phong cười nói.
“Lão động vật, tiết kiệm hơi sức đi. Nói nhiều chỉ khiến ngươi chết nhanh hơn thôi.” Hồng Thất Công trêu trọc nói. Ư
“Hừ ngươi cũng có hơn gì ta chứ?” Âu Dương Phong cười khinh thường nói.
“Xem ra ngươi đã nhớ lại a. Tiết kiệm tý sức nói xem có tâm nguyện gì thì nói ra đi.” Diệp Thần nhìn Âu Dương Phong gật đầu nói.
“Quá Nhi là người ta quan tâm nhất. Giúp đỡ nó được chứ?” Âu Dương Phong cười nói.
“Nghĩa phụ ngươi nói gì vậy ngươi sẽ không chết.” Dương Quá khóc lóc nói.
“Nam tử hán đại trượng phu, thà đổ máu không rơi lệ. Quá Nhi, ta không còn sống được lâu nữa. Võ công ta dạy ngươi hãy chăm chỉ tập được chứ?” Âu Dương Phong nhìn Dương Quá nói. Dương Quá thì chỉ biết gật đầu a.
“Diệp Thần tiểu huynh đệ, ngươi cầm lấy cái Đả Cẩu Bổng này có thể giúp ta đem về trao lại cho Dung Nhi không? Nói với nàng rằng ta muốn được ăn món gà ăn mày một lần nữa. Có thể hay không làm cho ta ăn a. Có thể ta không đi được có thể hay không mang đến đây a.” Hồng Lão Thất Công liền mở miệng nói.
“Âu Dương Phong, Hồng Thất Công các ngươi yên tâm. Ta làm được. Nghỉ ngơi đi.” Diệp Thần liền đồng ý nói.
“Có vẻ như đây là lần đầu ta nghe thấy ngươi gọi tên hai chúng ta đó chứ. Thật không biết tại sao tốt dễ nghe a. Diệp Thần, ta hỏi ngươi, chúng ta là bạn sao?” Hai cái lão già nhìn Diệp Thần hỏi. Lần đầu hắn gọi tên mình lại là lần cuối cùng trước khi mình chỉ còn là ký ức a.
“Bạn bè là một thứ gì đó rất mơ hồ. Họ như cái bóng. Theo ta khi trời sáng, bỏ ta khi đêm xuống. Sáng mai khi trời lên thì chẳng biết họ có còn hay không.” Diệp Thần liền không trả lời thẳng nói.
“Ngươi nói đúng, trời đã tối rồi, chúng ta muốn ngủ. Một chút thôi, sáng mai đánh thức chúng ta được chứ?” Hai lão già cười nhìn nhau bắt đầu mệt mỏi nhắm mắt lại a. Họ đã nhận được câu trả lời họ muốn rồi.
“Hai người họ chết rồi.” Dương Quá khóc lóc lớn lên nhìn Diệp Thần nói. Đều tại người không cho ta cản họ a.
“Vây sao? Ta cũng không có mù, họ chỉ nói đang ngủ thôi. Ngươi lên tìm một nơi để cho họ ngủ lại đi a.” Diệp Thần quay lưng đi vào bên trong nói. Để mặc Dương Quá bên ngoài khóc lóc a.
“Diệp Lang ngươi, không đi chôn cất họ sao?” Anh Cô nhìn Diệp Thần nói.
“Tại sao phải đi chứ? Mấy tên ngốc đó vô lễ như vậy, chết chẳng xin phép ai cả. Vậy ta có cần đến sao?” Diệp Thần nhún vai nói. Sau đi đến tìm hai khúc gõ bắt đầu khắc hai cái danh tự lên ném cho Thần Điêu a.
“Mang ra cho tên Dương Quá đó. Mấy tấm gỗ này thừa đem đi vứt.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
Anh Cô nhìn vậy không khỏi cười, nam nhân của nàng cũng thật sự rất đặc biệt a.