Diệp Thần ghé xuống quan tài bằng ngọc bên trong. Phùng Hằng nàng vẫn vậy một chút cũng không có thay đổi. Chỉ càng thêm phần kiều mỵ đầy đặn sau khi sinh đi.
“Hoàng Dược Sư quả nhiên ăn chơi a. Sắm bao nhiêu đồ như vậy à.” Diệp Thần cười nói. Còn tốt hắn là biết Hoàng Dược Sư không đem nàng đi trôn mà đem cất giấu đi. Nếu có gì thay đổi trong lịch sử hắn thật hối hận chết mất đi mà.
“Bây giờ đến công đoạn chính đi. Thất lễ rồi, hăc hắc.” Diệp Thần mở ra quan tài nạm ngọc trong xuất ra bắt đầu đẩy dậy Phùng Hằng ngồi lại. Hai tay tập hợp linh khí truyền vào cơ thể Phùng Hằng. Ở quá khứ hắn dùng Huyết Linh Đan cùng với cả hắn Định Hồn Châm Pháp để giữ nàng sau khi chết sẽ lâm vào chết giả tránh cho hồn nang thoát khỏi cơ thể.
Dù sao hai mươi năm hồn phách thứ này cũng sẽ đi vào Âm Dương Đạo chuyển thế đầu thai, hắn biết đi đâu tìm đâu. Người tu thần như bọn hắn con người chỉ chia làm hai thứ là linh hồn và cơ thể. Cơ thể là cái lọ, linh hồn mới là cái vĩnh hằng tồn tại. Chỉ cần linh hồn tại có thể tái lại nhục thân bất tử bất diệt.
Phùng Hằng mắt nhấp nháy bắt mở ra nhưng có vẻ đã quá mệt mỏi đi. Dù sao cũng là nằm giả chết hai mươi năm trời à. Cơ thể lâu ngày không có hoạt động người đều không thể di chuyển được. Máu huyết nhịp đập đều bắt đầu lưu chuyển lại. Nói chúng bây gio nàng giống như toan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-he-thong/1846302/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.