Diệp Thần đưa Mộ Dung Tiên ra khỏi cửa hàng. Hắn mặc kệ việc hắn đánh bản nhạc này có sẽ như thế nào, chỉ cần lão bà vui là đủ.
“Lão công ngươi thực sự lần đầu đánh đàn thật sao.” Mộ Dung Tiên ngây ngốc nói, lúc đầu nàn còn cho mình giỏi a, bây giờ thật thấy quá ngốc nghếch a.
“Lão bà ngươi ở cùng ta lâu vậy còn không rõ sao?.” Diệp Thần cõng lão bà trên lưng nói. Lão bà hắn vẫn còn đau đi.
“Ngươi thấy ta rất ngu ngốc sao” Mộ Dung Tiên nói giọng hơi buồn. Nàng cũng muốn hiểu rõ hắn đi, nhưng người đàn ông này quá thần bí a. Cảm giác như đã rất gần với hắn nhưng có lúc lại xa tận chân trời a.
“Ngươi chính là đồ ngốc a, nhưng ta chính là yêu ngươi như vậy” Diệp Thần dừng bước lại nói. Hắn đặt lão bà xuống nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Ta là người rất xấu a, ta không giỏi cách thể hiện cảm xúc của mình với người ngoài. Ta luôn cười một cách ngu ngốc, làm nhưng trò lố đần độn buồn cười. Ta che giấu bản thân yếu đuối bởi vẻ bề ngoài của mình.
Ta không có ước mơ, không hi vọng, không ham muốn. Ta cảm thấy chán ghét cái này thế giới đi. Diệp Thần kéo đầu lão bà vào ngực nói.
"Nhưng ngươi đã đến a, ngươi cho ta hi vọng sống sót, ham muốn chiếm hữu tất cả của ngươi, cho ta biết thế nào là yêu, cho ta ước mơ hạnh phúc, ở bên ngươi ta mới có thể cười thật lòng, có thể là chính mình, sự ngu ngốc này khiến ngươi không để rời xa ta khi ta khó khăn nhất, cũng chính sự ngu ngốc này cho ta chiếm được tình yêu của ngươi.
Vậy nên ta chính là yêu ngươi cô gái ngốc." Diệp Thần thật lòng nói. Đây là lần đầu tiên hắn trải lòng mình ra, lần đầu nói ra lời nói từ trái tim mình.
Diệp Thần bế lên nàng đi tiếp. Hai người không nói gì cứ thế bước tiếp trên đường.
Mộ Dung Tiên thực sự rất hạnh phúc, đỏ mặt nép vào ngực hắn. Nàng biết mặc kệ hắn có gì bí ẩn, có bao nhiêu xấu xa. Tên đàn ông trước mắt này chỉ cần mãi mãi là lão công nàng là đủ. Yêu một người không phải cần hiểu về người đó mà là cần thấu hiểu trái tim của nhau là đủ, không phải sao.