🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Mặc Dương đại sư này rất lợi hại sao?

Trương Huyền nghi ngờ nhìn chưởng quầy hỏi.

Có thể khiến cho rất nhiều người trông đợi như vậy, thậm chí trông bọn họ bị kích động đến sắp nổi điên, Mặc Dương đại sư này rốt cuộc là ai chứ? Sao lại có được sức hấp dẫn lớn như vậy chứ?

- Đúng rồi, vô cùng lợi hại luôn đấy!

Chủ quầy sùng bái nói:

- Hắn là một người rất giỏi trong lĩnh vực giám định bảo vật, nghề nghiệp của hắn chính là Giám bảo sư.

- Giám bảo sư?

Trương Huyền gật đầu.

Giám bảo sư và ẩm thực gia đều là những nghề nghiệp đặc biệt trong xã hội, tuy nhiên nó chỉ là một nghề nghiệp bậc trung.

Nghề nghiệp này mặc dù không có danh tiếng cao bằng Luyện đan sư, Luyện bảo sư hay Trận pháp sư nhưng nó lại thu hút rất nhiều người.

Bởi vì trong một đống bảo vật lộn xộn, họ có thể nhìn ra được cái nào là tốt, cái nào là xấu. Nhất là vào những lúc cược bảo, có thể nói họ giống như những thần bài có ngón tay vàng. Chỉ cần họ xuất hiện, sẽ có không ít người bám đuổi theo.

Cược bảo cũng gần giống với chơi đánh bài ở Trái đất. Có một số bảo vật lâu năm vì bị nham thạch và cỏ cây bao phủ nên mất đi màu sắc tươi sáng vốn có. Nếu nhìn bên ngoài chỉ có thể nhận ra hình dạng đó là cái gì, còn cấp bậc và chất lượng của nó lại không thể nhìn ra được.

Chỉ khi lau sạch sẽ, khiến cho bảo vật đó trở về màu sắc như lúc đầu, mới có thể đoán ra được.

Nhưng có rất nhiều thương nhân bán bảo vật, không thèm lau sạch mà bán trực tiếp nó chung với các đồ vật khác. Cái này cũng hên xui giống cá độ bài bạc vậy, phải dựa vào mắt nhìn đồ và cảm giác của người mua để chọn lựa.

Nếu may mắn chọn trúng được bảo vật quý hiếm thì có thể nhanh chóng trở thành phú ông, nhưng ngược lại, nếu không may mắn chọn trúng thứ đồ không có giá trị thì chỉ sau vài phút là có thể mất sạch tài sản hiện có.

Chỉ trong chốc lát, người ta sẽ có thể trở thành phú ông, cũng có thể trở thành ăn mày.

Cũng bởi vì yếu tố bất ngờ này mà vô số người đều mê muội và điên cuồng theo đuổi.

Mà Giám bảo sư là một người có thể phân biệt bảo vật là hàng thật hay giả, không cần phải suy nghĩ hay tập luyện trước mà có thể đánh giá ngay nó là đồ tốt hay xấu. Bởi vậy mặc dù nghề này chỉ là một trong những nghề nghiệp bậc trung nhưng lại thu hút rất nhiều người.

Dù sao đây cũng là người có “ngón tay vàng” nên chỉ cần hắn ta nói cái nào tốt thì dù tốn bao nhiêu tiền cũng có người mua.

- Vị Mặc Dương đại sư này đã đến đây từ bảy ngày trước rồi, nghe nói là từ nước khác đến đây, mặc dù hắn rất lợi hại nhưng lúc đó lại không có ai biết đến.

Chủ quầy giới thiệu một cách phấn khích:

- Ngày đầu tiên có một người mua một món đồ hình bình rượu khoảng 100 đồng tiền vàng. Hắn nói đừng mua nhưng người kia lại không chịu nghe. Kết quả là đồ vật kia có vấn đề, hóa ra giá trị của nó còn không đáng 1 đồng tiền vàng nữa.

- Ngày thứ hai hắn thuyết phục một võ giả bỏ ra 200 đồng tiền vàng để mua một bảo bối. Nhưng người kia không tin, cũng không mua, vì thế hắn tự mình mua đồ vật kia. Kết quả khi được rửa sạch, đó chính là một thanh binh khí ở thời kỳ đỉnh cao, cấp bậc Phàm! Cho dù có ngàn đồng tiền vàng cũng không mua được! Chỉ tốn vài phút mà hắn đã kiếm được số tiền lời gấp mấy chục lần tiền vốn bỏ ra, khiến võ giả kia hối hận vô cùng...

- Ngày thứ ba hắn đến đây đã nổi tiếng, có không ít người nhờ hắn ta chỉ điểm để mua sắm bảo vật nhưng chỉ có một người may mắn được cơ hội đó. Hắn bảo người đó mua một cái bình ngọc có kích thước không lớn lắm với giá 500 đồng tiền vàng! Lúc đó mọi người đều nghĩ vị Giám bảo sư này đã nhìn lầm. Bởi vì bình ngọc này có quý đến đâu đi nữa thì cũng không thể tốn nhiều tiền như vậy được... Ai ngờ lúc mở ra xem, hóa ra trong bình ngọc có chứa sáu viên đan dược lục phẩm! Lúc ấy liền có người bỏ ra 10.000 đồng tiền vàng hòng muốn mua cái bình đó.

Hai mắt chủ quầy tỏa sáng:

- Nói cách khác, chỉ một lần chỉ điểm đã có thể giúp người ta kiếm lời được số tiền gấp 20 lần so với ban đầu! Quá lợi hại! Mấy ngày sau, mỗi ngày hắn đều đến đây nhưng mỗi ngày lại chỉ giúp cho một người chọn đồ vật thôi, mà người này tất nhiên là kiếm được số tiền lời lớn. Cũng bởi vì điều này mà mỗi ngày có không ít người chờ ở đây, tranh giành nhau đến suýt phát điên, hy vọng vị Mặc Dương đại sư kia có thể hỗ trợ chỉ điểm cho mình. Hôm nay hắn lại tới, bọn họ tất nhiên là phấn khích rồi...

- Lợi hại!

Nghe được những sự tích về vị Mặc Dương đại sư này, ánh mắt Trương Huyền sáng lên, hắn âm thầm gật đầu.

Có thể nhìn ra được giá trị chân chính của những bảo vật đã bị phủ đầy bùn đất và rêu xanh như vậy, hắn ta quả thật là người rất có tài năng đấy.

- Ừm, đúng rồi, mình có Thiên Đạo Đồ Thư Quán, vậy mình... cũng có thể làm được như vậy, đúng không nhỉ?

Ánh mắt Trương Huyền chợt sáng lên.

Chỉ cần đụng vào đồ vật đó là Thiên Đạo Đồ Thư Quán đã có thể nhìn ra được tính chất của nó rồi. Người khác thì phải đánh cược, phải dựa vào may mắn, còn hắn thì không cần như vậy.

- Đúng là một con đường tốt để phát tài mà!

Nghĩ đến điều này, Trương Huyền cũng kìm chế không được sự kích động trong lòng.

Cái này giống như một canh bạc, người khác muốn mua một món đồ còn cần phải suy nghĩ thật kỹ xem thứ đồ đó có giá trị hay không nhưng hắn thì chẳng cần phải thế. Chỉ cần sờ vào món đồ đó, hắn đã có thể biết được đáp án thông qua Thiên Đạo Đồ Thư Quán, sau đó có thể quyết định xem liệu có nên mua hay không, như vậy đã có thể kiếm được một số tiền lớn rồi.

Đúng lúc tiền lương hiện tại của hắn rất thấp, lại cũng chẳng có thêm nguồn thu nhập nào khác, hay cứ thử một chút để kiếm thêm xem sao.

Dựa theo lời chỉ dẫn của chủ quầy, chẳng mấy chốc Trương Huyền đã tới được nơi tổ chức cược bảo.

Đúng là rất giống với chơi đánh bạc, hiện tại trên đài đang bày biện đủ loại bảo vật, cái nào cũng bị che phủ bởi rêu xanh, nước bùn, rỉ sắt, nham thạch. Ngay cả hình dáng ban đầu thế nào còn không thể thấy rõ, chớ đừng nói chi đến việc xác định được giá trị của nó.

- Thử trước đã!

Những thứ này nhìn bằng mắt thường không thể biết được, Trương Huyền cũng biết chỉ có Thiên Đạo Đồ Thư Quán mới có thể nhìn ra thôi. Chính vì vậy hắn tùy tiện cầm lên một món bảo vật.

Bùm!

Trong đầu vừa phát ra một tiếng chấn động, một quyển sách liền xuất hiện.

- Bình Quan Thưởng, do một thợ thủ công ở hầm lò phía nam luyện chế. Khuyết điểm: Trên bình có vết nứt, rất dễ vỡ...

Bên trong sách ghi rất đầy đủ và chi tiết về đồ vật này.

- Nhìn thì rất lớn nhưng hóa ra lại chỉ là một đồ vật vô giá trị!

Ánh mắt Trương Huyền lóe sáng.

Giống như dự đoán của hắn, chỉ cần sờ vào những bảo vật này là có thể biết được chi tiết các đặc điểm về chúng. Dù những bảo vật này có bị che giấu sau mấy lớp rêu hay bùn đất cũng chẳng sợ không nhận ra được chất lượng thực sự của nó.

Trương Huyền tiện tay sờ thêm vài đồ vật có kích thước lớn khác nhưng giá trị của chúng đều không cao. Hắn đã liên tục đụng vào mười món đồ nhưng chẳng có thứ nào là đáng tiền cả. Trương Huyền lắc đầu, hèn chi mấy người bán hàng lại kiếm được lời lớn như vậy khi bán mấy đồ vật này, còn Giám bảo sư lại có thể nhận được sự theo đuổi của nhiều người như vậy. Bởi vì xác suất để kiếm được bảo vật quý hiếm thật sự quá thấp.

- A, đại sư, mong ngài chỉ điểm cho ta!

- Ngươi hãy chỉ điểm cho ta, ta sẽ trả tiền cho ngươi!

- Đại sư, van cầu người...

.................

Ngay lúc Trương Huyền đang cầm mấy món bảo vật kia lên xem thử thì mấy người vừa nãy chạy theo Mặc Dương đại sư cũng đang vội vã đến đây. Tiếng la hét chói tai vang lên bốn phía.

Những người này đều đỏ mắt, la hét cầu xin hoặc ra lệnh, giống như những người điên.

- Đại sư, chỉ cần ngài chỉ giúp ta bảo vật nào tốt, ngài muốn gì tiểu nữ cũng đồng ý...

- Đại sư, ta sẵn lòng sinh con cho ngài, chỉ cần ngài đồng ý giúp ta...

Có rất nhiều nữ tử chủ động tiến lên, phô bày bộ dáng hòng quyến rũ Mặc Dương đại sư.

Trương Huyền trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt mình.

Thật không ngờ vị Giám bảo sư này lại được hoan nghênh đến như vậy. Xem ra chỉ cần Mặc Dương đại sư gật đầu một cái, chắc chắn đêm nay có không ít nữ tử cam tâm tình nguyện hầu hạ ông ta.

- Đêm nay, Mặc Dương ta sẽ rời khỏi Thiên Huyền thành. Để báo đáp sự nhiệt tình và hoan nghênh của mọi người dành cho ta, hôm nay ta sẽ chỉ điểm năm lần, giúp năm người chọn ra bảo vật tốt! Mọi người không cần tranh đoạt, chỉ cần là người có duyên với ta thì đều có cơ hội.

Đi đến nơi cược bảo, Mặc Dương đại sư liền dừng lại.

Vị đại sư này có chòm râu trắng như tuyết, mặc dù nhìn có vẻ không còn trẻ nữa nhưng làn da hắn lại căng bóng, mịn màng, không có chút nếp nhăn, chắc là do thường ngày được chăm sóc rất tốt. Đôi mắt tràn đầy uy lực nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt ấy khiến người khác có cảm giác tự ti, mặc cảm, không dám đối mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.