- Là của đại sư lưu lại?
Hoàng Ngữ đứng bên cạnh cũng phải phát điên, suýt chút nữa không đứng vững ngã bổ nhào xuống đất.
Trước đây Lục Trầm đại sư cũng từng để nàng giám thưởng hội họa, muốn nhân cơ hội đó để thử thách, nhưng… chưa bao giờ tiên sinh ấy dùng tác phẩm của mình để thử cả.
Lần này sao lại...
Vấn đề mấu chốt là, nếu dùng tác phẩm của mình để thử thách thì cũng chẳng sao, nếu như tên tiểu tử trước mắt này nói vài lời hay ho, khoa trương một chút, hoặc giả đại sư vui vẻ một chút thì mọi chuyện có phải xong rồi không... Đằng này, hắn ta nói cái gì chứ: rắm chó không kêu, là thứ đồ gì?
Đây là tiếng người nói sao?
Dám nói tác phẩm hội họa của Lục Trầm đại sư rắm chó không kêu, là thứ đồ gì…
Hoàng Ngữ bị đả kích suýt thổ huyết.
Không phải ngươi nói sẽ không làm khó ta sao? Đây là... Xảy ra chuyện gì vậy?
Nếu Trương Huyền còn nói hắn còn là một lão sư để cho nàng biết để nàng khỏi khó xử, thì nhất định nàng sẽ càng thổ huyết!
Người như ngươi còn muốn ta không lúng túng?
Đây rõ ràng là bức ta vào chỗ chết đây mà...
Nàng đã thật sự hối hận khi dẫn tên tiểu tử này tới đây!
Lục Trầm đại sư yêu thích người trẻ tuổi khiêm tốn hiếu học, chưa bao giờ để ý đến địa vị sang hèn, luôn yêu thích người muốn học hỏi từ mình.
Tiểu tử này nhìn nho nhã, lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301294/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.