- A?
Trương Huyền sợ hết hồn.
Hắn vừa nãy xoay người tốc độ không nhanh, cũng không dùng khí lực gì, tại sao Lục Trầm đại sư liền bay ra ngoài?
Chẳng lẽ là hắn chơi nhảy sao?
- Đại sư...
Vội vàng đi tới, hắn muốn dìu đối phương, bàn tay nhắc lưng hắn lên.
- Ta không sao...
Vèo!
Lời còn chưa nói hết, Lục Trầm đại sư cảm thấy cả người nhẹ đi, hắn nhào thẳng về phía trước, va đầu vào một loạt giá sách, mặt dính đầy thư tịch.
- Ta...
Đại sư khóc không ra nước mắt.
Ngươi chơi ta sao? Dìu ta thôi mà, cần dùng sức như vậy sao?
- Đại sư...
Thấy dáng vẻ của hắn như vậy, Trương Huyền muốn xông tới, tiếp tục dìu một cái, liền nhìn thấy Lục Trầm đại sư vội vã giẫy giụa đứng lên:
- Ngươi... Đừng tới đây, ta có thể làm được.
- Ây...
Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là ngừng lại, chớp mắt, hắn cảm thấy kỳ quái, nghi ngờ nhìn lão giả trước mặt, hắn không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng:
- Đại sư, ngươi đang chơi nhảy sao?
- Chơi nhảy...
Lục Trầm đại sư thiếu chút khóc thét lên.
Em gái ngươi, ngươi mới chơi nhảy, cả nhà ngươi đều chơi nhảy!
Ta đường đường là thư họa đại sư, là một người văn nhã, làm gì rãnh rỗi đi chơi nhảy? Lại nói, cho dù chơi nhảy cũng không thể ở nơi này! Nơi này là tàng thư của ta, bảo bối của ta...
Lục Trầm đại sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301291/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.