Không những Trương Huyền sửng sốt mà mấy người Âu Dương Thành ở bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Con bà nó, ai có thể nói cho ta chuyện gì đang xảy ra hay không?
Vừa nãy không phải mỗi người đều sợ hắn như rắn rết sao? Làm sao hiện tại lại giống như là nhìn thấy mỹ nữ, hận không thể vọt thẳng tới?
- Bọn họ đang làm gì...
Văn Tuyết cũng ngây ngốc, không rõ vì sao.
- Ta biết rồi, đám người kia, thực sự là...
Đỗ Mãn cười khổ lắc đầu.
- Biết cái gì?
Âu Dương Thành nhìn sang.
- Trước đó Trương Huyền thông qua luyện đan có thể thấy được đủ loại vấn đề xuất hiện trên người bọn họ, làm cho người ta có một loại cảm giác bị vạch trần, đổi lại là ai cũng không muốn đưa ra câu hỏi!
Đỗ Mãn đan sư nói:
- Nhưng hiện tại, hắn không chỉ trả lời vấn đề giúp Lâm Mộ đan sư mà còn giải quyết mầm họa, kẻ ngu đến đâu cũng biết, đây là một kỳ ngộ, ai mà không tranh tới trước cơ chứ?
- Như vậy cũng đúng…
Âu Dương Thành đã hiểu, gật gù.
Người này có thể biết tri thức mà bọn họ không biết!
Trên người mình có khuyết điểm gì, không có cách nào phát hiện ra, nếu như có thể được Trương Huyền giải thích một câu, không cẩn thận có thể thay đổi chỗ thiếu hụt, khiến cho thuật luyện đan thăng tiến!
- Đáng tiếc, ta quá khờ dại, không nên chịu thua sớm như thế. Nếu không, hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301221/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.