Xem ra vị Lăng Thiên Vũ này biết lão gia nhà mình là danh sư, cho nên lúc này mới chạy tới.
Tiện thể địa vị mình cũng đã tăng lên!
Cũng đúng, bất kể nói thế nào, mình cũng là quản gia của danh sư, coi như tể tướng của Vương quốc cũng phải thấp giọng nịnh bợ. Dù Lăng Thiên Vũ có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là thương nhân mà thôi, có gì mà phải sợ cơ chứ?
Nghĩ tới đây, toàn bộ sợ hãi trong lòng Tôn Cường biến mất, hắn lập tức đứng thẳng lên, mang theo khí độ cao cao tại thượng nói:
- Thật ngại quá, lão gia nhà ta đã ngủ, vừa mới nhắn lại, bất kể là ai đều không gặp. Ngại quá, có khả năng Lăng đại nhân đã đi một chuyến uổng công rồi.
Thoải mái!
Quả thực quá thoải mái!
Trước đây khi nói chuyện với Lăng đại nhân hắn đều phải ăn nói khép nép, không dám phí lời. Đã khi nào dám từ chối ngay mặt cơ chứ? Còn nói quang minh chính đại, khí thế như vậy?
- Ngủ?
Khóa miệng Lăng Thiên Vũ giật giật.
Đối phương vừa rời đi, bản thân hắn đã đuổi theo, chân trước chân sau chỉ chừng ba tới năm phút đồng hồ, vậy mà nói ngủ là ngủ ư... Ngươi lừa gạt ai vậy?
Xem ra bản thân hắn đã đắc tội với vị danh sư này, làm cho hắn tức giận!
Đắc tội danh sư... Đừng nói hắn chỉ là một thương nhân, coi như là Thẩm Truy bệ hạ của Thiên Huyền quốc, e rằng cũng không chịu nổi.
Lại nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301210/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.