- Tại hạ không biết đại nhân muốn chỉ điểm cho mình, có mắt mà không thấy thái sơn, mong đại nhân thứ tội!
Vừa tiến vào, nhìn thấy Trương Huyền đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa phòng, Lăng Thiên Vũ hết sức lo sợ lên tiếng.
Quả thực ngày hôm qua thái độ của hắn đối với vị danh sư này rất không được, lại còn nghi ngờ. Có thể vào cửa được cũng đã xem như không tệ rồi.
- Không có thứ tội hay không thứ tội gì cả!
Trương Huyền phẩy phẩy tay:
- Ta không hẹp hòi như thế!
Hai mắt Tôn Cường ở bên cạnh trợn tròn.
Ngươi vứt người ta dầm sương ở trước cửa một đêm, sáng sớm lại từ từ cơm nước xong xuôi mới để cho người ta đi vào, đây không gọi là hẹp hòi thì gọi là gì?
- Vâng, vâng!
Lăng Thiên Vũ hơi đỏ mặt, đang muốn tiếp tục nói thì đã thấy Trương Huyền xòe bàn tay ra, vẻ mặt hờ hững nhìn sang:
- Biết tại sao ta lại để ngươi chờ ở bên ngoài một đêm hay không?
- Ta...
Vẻ mặt Lăng Thiên Vũ lúng túng.
Không phải ngươi cảm thấy ta thất lễ với ngươi, cho nên cố ý hạ thấp uy phong của ta hay sao?
Ta biết sai rồi, còn không được sao?
- Có phải ngươi đang cảm thấy ta cố ý làm khó dễ ngươi không?
Trương Huyền nhìn sang.
- Không... không phải!
Lăng Thiên Vũ vội vàng lắc đầu.
- Không cần phải phủ nhận, có ý nghĩ như vậy cũng rất bình thường!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301208/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.