Ở trước mặt ta mà còn muốn sờ lão bà ta? Còn bảo ta đỡ...
Coi như là danh sư thì cũng không thể làm nhục ta như vậy a!
Xiết chặt tay, hàm răng Lăng Thiên Vũ cắn chặt tạo thành tiếng ken két vang vọng cả phòng, hắn sắp điên rồi.
Tôn Cường ở bên cạnh thiếu chút nữa cũng đã ngất đi.
Không hổ là lão gia, thật là thô bạo!
Để phu quân đỡ thê tử, cho người sờ...
Đường đường là danh sư muốn nữ tử thế nào mà chẳng tìm được, không nghĩ tới lại chọn như vậy, xem ra sau này phải dấu lão bà của ta đi mới được...
Đương nhiên, quan trọng là phải có lão bà...
- Thôi vậy, với tình trạng này của nàng, tốt nhất là đừng đỡ, để ta tự mình đi sờ đi!
Không nhìn thấy biểu cảm của hai người, Trương Huyền liên tục nhìn chằm chằm vào nữ tử mặc cung trang trên cáng, lại nói một câu, thấy không ai động đậy, hắn lập tức xua tay.
Nhìn tình huống của nữ tử này, vẫn không nên đỡ dậy thì hơn, ngộ nhỡ đỡ nàng khiến cho nàng mất mạng thì quả thực là được không đủ để bù đắp mất.
- Để ngươi tự đi qua... sờ?
Lăng Thiên Vũ chỉ cảm thấy đối phương đang vô tình đạp lên trên tôn nghiêm của hắn.
Ta không giúp ngươi, ngươi muốn tự mình động thủ sao?
Với một bệnh nhân đã rơi vào hôn mê mà cũng không buông tha, còn nói là danh sư, quả thực... cầm thú!
Ngay khi hắn không nhịn được, định bạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301205/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.