Rốt cục, dưới sự vùng vẫy của Tôn Cường, Trương Huyền đã đánh hắn bất tỉnh.
Tôn Cường hôn mê, ngón tay của Trương Huyền đụng vào, trong đầu óc lập tức xuất hiện thư tịch.
Tới giờ Trương Huyền mới hiểu được.
Người tỉnh táo, chỉ cần đánh ra quyền, dù cho không phải võ kỹ thì cũng sẽ hình thành thư tịch. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, nội dung ghi chép cũng không bao giờ hết, bởi vì con người là sinh mệnh biết học tập, chỗ thiếu sót cũng không thể chỉ có một chỗ.
Cho tới người hôn mê, cũng giống như vật phẩm, chỉ cần đụng vào thì cũng sẽ xuất hiện thư tịch.
Giữa hai thứ không hề có xung đột, khác biệt cũng rất đơn giản, chính là có ý thức hay không.
Biết thư viện còn có thuộc tính này, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Lần sau gặp phải tình huống như của thê tử Lăng Thiên Vũ, chỉ cần sờ là được, cũng không cần phải luống cuống tay chân.
- Lão gia, trưởng lão Đỗ gia Đỗ Mạc Hiên đến đây bái kiến!
Tôn Cường tỉnh lại, trước kiểm tra một chút, phát giác ra trên người cũng không bị xâm phạm, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi ra ngoài, một lát sau đã đi đến bẩm báo.
- Đỗ gia trưởng lão? Bảo hắn vào đi!
Trương Huyền khoát tay áo một cái, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Xem ra chuyện của Lăng Thiên Vũ lan truyền rất nhanh, đã có người chủ động đến đây.
...
- Ngươi nói ngươi tận mắt nhìn thấy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301202/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.