Trong đình nhỏ, Vương Sùng, Âu Dương Thành đang đối ẩm với nhau.
- Ngươi nói vị Trương đan sư này đã thông qua sát hạch Luận đan?
Đến bây giờ Vương Sùng vẫn còn có chút không thể tin được.
Luận đan hầu như là độc quyền của danh sư, là tồn tại cao cao tại thợng, một thanh niên không đủ hai mươi tuổi lại thành công thông qua, coi như chính tai nghe thấy thì hắn cũngkhông thể tin được.
- Đúng vậy, nắm giữ đối với đan dược của Trương đan sư còn trên ta, là anh hùng xuất thiếu niên chân chính!
Âu Dương Thành cảm khái.
- Đan dược có lợi hại tới mấy, thế nhưng nhận thức đối với thương pháp lại có chút nông cạn, thương pháp không phải là đồ chơi, không phải tùy tiện nhìn một cái là có thể học được, nếu như dễ dàng như vậy làm sao lại khiến cho ta chìm đắm cả đời được chứ?-
Trên mặt hiện lên vẻ tự kiêu, trong mắt Vương Sùng mang theo sự tự tin mạnh mẽ.
- Đúng vậy, thương là thứ khó tu luyện nhất trong tất cả các binh khí, muốn có chiến tích nói nghe thì dễ.
Trong rất nhiều vũ khí, thương là một loại khó luyện tập nhất, không ít người tu luyện đều mang theo sự tự tin tràn ngập để học tập, đến cuối cùng, tất cả đều chỉ là nửa vời, vẽ hổ không được mà lại giống như chó.
Cảm khái nói một tiếng, Âu Dương Thành đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi nhìn sang:
- Trong thư phòng của ngươi không có bí tịch thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301194/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.