- Vương Dĩnh, nhanh đi qua hỗ trợ, đánh tới rồi...
Vừa mới nói được một nửa thì đã, nhìn thấy Trương Huyền đứng ở trong phòng, sắc mặt âm trầm như băng, thanh âm của người này lập tức bị chặn lại trong cổ họng.
- Trương lão sư...
Thân thể người vừa tới cũng run lên.
Là mập mạp Viên Đào.
- Đánh tới rồi? Gọi người hỗ trợ? Ta bảo các ngươi tu luyện, là để cho các ngươi kéo bè kéo lũ đánh nhau hay sao?
Thanh âm của Trương Huyền lạnh lẽo giống như băng.
- Chúng con...
Sắc mặt Viên Đào tái nhợt.
- Chỉ có một chút tài học mà đã đi ra ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau, có phải các ngươi cảm thấy đã không cần người lão sư như ta nữa rồi không?
Nói thật, không phải Trương Huyền tức giận, mà là đau lòng.
Tuy rằng thời gian ở chung với mấy học sinh này không dài, thế nhưng hắn đã coi bọn họ là người thân cận nhất của mình. Hắn vì bọn họ mà nỗ lực, bọn họ thì lại tốt. Đi ra ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau, đánh không lại còn trở về gọi người...
Chuyện này khiến cho hắn có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành kim.
- Trương lão sư, không phải...
Bên trên khuôn mặt béo mập của Viên Đào lập tức hiện lên vẻ lo lắng.
- Không phải? Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút, đánh nhau, còn gọi Vương Dĩnh hỗ trợ là có ý gì. Nếu như có nửa câu nói dối, hiện tại ta sẽ khai trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301189/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.