Không có mắt?
Là quên vẽ, hay là xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người đều vô cùng nghi hoặc.
Bất kể là người hay là động vật, thứ sinh động nhất chính là con mắt, không vẽ mắt đã nói rõ tác phẩm hội họa này còn chưa hoàn thành.
Còn chưa hoàn thành mà đã là nhị cảnh đỉnh phong?
- Trương tiểu huynh đệ, ngươi...
Không nhịn được nhìn sang bên cạnh mình, Lục Trầm nghi hoặc nói.
- Vậy, ta sẽ vẽ vẽ nốt...
Trương Huyền cười cười, lại lần nữa lấy ra bút vẽ, cả hai tay vung vẩy, rất nhanh đã bù đắp chỗ bị thiếu hụt.
Ong!
Những con mắt này vừa xuất hiện, toàn bộ bức tranh chấn động một chút, lập tức khiến cho mọi người có cảm giác khác thường, người và động vật trong đó, trong nháy mắt như sống lại vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phóng từ trong giấy ra.
- Chuyện này?
Nhìn thấy hình ảnh đột nhiên xuất hiện biến hóa, hai vị đại sư Nguyên Ngữ, Lục Trầm đồng thời chấn động, hai mắt lập tức trợn trừng tròn xoe, vẻ mặt không thể tin được.
Chiêm chiếp!
Còn chưa kịp nói chuyện thì trên bầu trời đã vang lên tiếng chim tước kêu to. Lúc này có một đám chim hưng phấn bay tới bức tranh, quấn quýt không rời.
- Kinh hồng? Đây chẳng lẽ chính là cảnh giới thứ tư kinh hồng?
Có chút ngây ngốc nhìn hình ảnh trước mắt, Bạch Tốn không nhịn được nói một câu.
Vừa nãy Lục Trầm đại sư đã tỉ mỉ giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301160/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.