- Sao vậy, không muốn?
Thấy chung quanh yên lặng như tờ, Trương Huyền nhìn qua rồi hỏi.
- Không phải...
Hoàng Ngữ vội vã xua tay.
- Không phải là tốt rồi, ta sẽ vẽ ngay bây giờ...
Trương Huyền cũng không phí lời, tay lấy ra một tờ giấy trắng, hai tay cầm bút, vẩy mực múa bút, không bao lâu sau, một bộ hình ảnh đã lần nữa xuất hiện.
Lần này không còn là đình viện, mà là một bãi cỏ, bên trên có một con hươu đang đứng, đang cảnh giác ăn cỏ, xung quanh tràn ngập hoa dại, hình ảnh vừa thành dẫn tới vô số ong mật vờn quanh, tiếp theo con hươu kia như là sống lại, từ trong hình nhảy ra rồi từ từ tiêu tan trên không trung.
- Lại là một bức tranh đạt tới cảnh giới thứ năm!
- Chuyện này...
Đám người Nguyên Ngữ đại sư nhìn vậy không khỏi choáng váng.
Người khác vẽ tác phẩm cảnh giới thứ năm, cho dù là tông sư thì cũng thiếu chết thiếu sống, dốc hết tâm huyết, vẽ một bức tranh cũng tốn nửa cái mạng. Mà tên này thì tốt rồi, vẽ một bức giống như không có việc gì vậy, lại vẽ tiếp một bức...
Có cần phải biến thái như thế hay không?
Có cần lớn lối như vậy hay không?
Là thế giới thay đổi, hay là hắn ta quá mạnh mẽ, tác phẩm hội họa ngũ cảnh trở nên đơn giản như ăn cơm uống nước vậy chứ?
- Hai người các ngươi có muốn hay không? Cũng hai trăm vạn một bức...
Đang ngẩn người thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301158/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.