Lưu Lăng vẫy tay, tên hộ vệ A Vân phía sau lập tức đưa ra một tấm bái thiếp.
- Được!
Tôn Cường không dám phí lời, tiếp nhận bái thiếp. Sau khi nhìn thấy hai chữ danh sư hiển hách bên trên, hai hàng lông mày không ngừng nhảy lên.
- Đi thôi!
Người không có mặt, ba vị danh sư như bọn họ cũng lười nói nhiều với một tên quản gia cho nên cả đám xoay người rời đi.
Thấy bọn họ đã rời đi, lúc này Tôn Cường mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên người một chút rồi đi vào trong.
Vừa mới vào trong thì đã cảm thấy đầu gối mềm nhũn, co quắp ngã xuống dưới đất.
Xem ra, ra vẻ không phải có thể tùy tiện được, nếu không... Hắn có chết cũng không biết mình chết như thế nào... Sau này có đánh chết hắn cũng không ra vẻ nữa...
...
- Lưu sư, tại sao không trực tiếp giết tên sỉ nhục ngươi chứ?
Mọi người quay trở về, tên hộ vệ A Vân thực sự không nhịn được nữa mà mở miệng dò hỏi.
Có thể trở thành là danh sư, đương nhiên không phải là hạng người lòng dạ mềm yếu, Lưu sư luôn là người sát phạt quả quyết, làm sao hôm nay tên mập mạp này nói như vậy mà cũng nhịn chứ?
- Trịnh lão đệ, ngươi cảm thấy thế nào?
Không trả lời hắn, Lưu Lăng quay đầu nhìn về phía Trịnh sư, Trịnh Phi ở bên cạnh.
- Người ở trong tòa phủ đệ này không đơn giản, nếu như đúng là danh sư, e rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301149/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.