Làm hộ vệ danh sư, hắn biết địa vị và tiếng tăm của tam sư trong Vương quốc. Vừa ra ngoài đã đưa đồ cho một quản gia, như vậy...Tên lừa đảo, thậm chí ngay cả mặt cũng không lộ?
Thật hay giả vậy chứ?
Không phải các người đi vạch trần tên này hay sao? Lại tặng đồ cho một quản gia, lại một câu Tôn huynh... Cái quỷ gì vậy?
A Vân có cảm giác dường như mình đã sai rồi, hơn nữa sai rất không hợp thói thường.
Chẳng lẽ... Dương Huyền này thực sự là danh sư?
Mọi người vừa nãy đã nghe thấy hắn dùng lời thề son sắt vạch trần Dương Huyền, khi thấy cảnh này, tất cả đều hôn mê.
Không phải nói hắn là giả sao? Làm sao một quản gia cũng nhận được sự tôn trọng như thế cơ chứ?
Quan trọng nhất chính là... Còn xưng hô là Tôn huynh?
Lưu sư, ngươi đã hơn sáu mươi tuổi rồi, mà Tôn Cường không tới bốn mươi, gọi người ta là Tôn huynh...
Làm sao chúng ta cảm thấy nổi da gà như vậy cơ chứ?
- May mà không nghe hắn, nếu không nhất định đã bị chơi cho thảm rồi!
- Đúng vậy, cái gì cũng không biết, còn ra vẻ cái gì chứ...
- Còn nói là vạch trần, ngươi đã thấy ai đi vạch trần như vậy chưa? Người không có mặt, đối mặt với một quản gia cung kính như vậy mà còn muốn vạch trần?
...
Sau khi hết khiếp sợ, trong giọng nói mọi người cũng có chút không khách khí.
Người tới đây chờ đợi, trên cơ bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301136/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.