Thảo nào Trương Huyền tức giận. Thời gian nước thuốc thập toàn có thể khiến cho người ta hồi quang phản chiếu có hạn, chỉ có khoảng một nén hương. Người này không đánh quyền, không ngừng ở đây thao thao bất tuyệt, còn nói cảm ngộ nhân sinh gì đó.
Cảm ngộ em gái ngươi ấy!
Không nhanh để cho Thiên Đạo Đồ Thư Quán nhìn ra căn bệnh, sau một nén hương ngươi sẽ chết, ngược lại là xong hết mọi chuyện. Còn ta không phải ở lại chỗ này thay ngươi bảo vệ Thiên Huyền vương quốc sao?
Lại nói, thanh danh của ta làm sao bây giờ?
Danh tiếng bị phá hủy, sau này còn làm sao vui vẻ lừa gạt tiền được nữa?
Cho nên, thấy đối phương không đánh quyền, hắn không thể tiếp tục kìm chế được, một cái tát đánh cho hôn mê.
Dù sao hiện tại người này đã dùng nước thuốc, hôn mê cũng sẽ không chết.
Còn đối với Trương Huyền mà nói, đánh quyền và hôn mê sau đó bắt mạch, đều như nhau.
Hắn đánh rất thoải mái. Thẩm Truy, ba danh sư mỗi một người đều phát điên.
Không phải vừa cứu cho hắn tỉnh lại sao?
Đánh cho hôn mê làm gì?
Chẳng lẽ thật sự có một loại phương pháp khiến người ta hôn mê mới có khả năng khám bệnh sao?
- Dương sư...
Thẩm Truy bệ hạ đang muốn hỏi, chỉ thấy Dương sư trước mắt khoát tay áo:
- Được, đừng nói nhảm. Thời gian không nhiều lắm!
Nói xong hắn lười để ý tới mấy người đang trợn mắt hốc mồm, ngồi xổm xuống bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301110/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.