🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Ta cũng lần đầu tiên nghe nói về vị Trương Huyền lão sư này, nên đặc biệt tìm người nghe nóng, mới biết được thân phận của hắn... Hắn chẳng những không là lão sư sao kim, còn luôn bị người lên án...

Nhớ tới nội dung nhìn thấy được trước đó, Thẩm Truy bệ hạ đến bây giờ cũng có chút không dám tin tưởng, cười gượng lắc đầu, không nhịn được hỏi:

- Các ngươi biết, danh tiếng của vị Trương lão sư này ở học viện trước đó là gì không?

- Còn có danh tiếng sao? Là cái gì vậy?

Ba vị danh sư cảm thấy hứng thú, không nhịn được nhìn lại.

- Là... phế vật!

Thẩm Truy bệ hạ nói.

- Phế vật?

Ba sư đưa mắt nhìn nhau.

- Đúng vậy, có người nói vị Trương Huyền lão sư này trong đánh giá sư giả được không điểm, còn dạy một học sinh tẩu hỏa nhập ma, được gọi là lão sư tệ nhất Hồng Thiên học viện từ trước tới nay!

Thẩm Truy bệ hạ nói.

- Đánh giá sư giả được không điểm?

- Dạy học sinh tẩu hỏa nhập ma?

- Người như thế làm sao còn có thể ở lại đội ngũ lão sư? Hơn nữa... nếu kém như vậy, Lục Tầm và hắn so tài làm gì?

Ba danh sư đều có chút choáng váng.

Trước đó không nói Trương Huyền này có bao nhiêu sai lầm. Chỉ nói Lục Tầm. Ngươi đường đường là lão sư sao kim, người đứng đầu của Hồng Thiên học viện, so tài với ai không được, lại so tài với một lão sư đánh giá sư giả được không điểm...

Cái đó cùng thi chạy với người què, thi thính lực với người điếc có gì khác nhau?

Thắng được cũng không vẻ vang gì!

Huống gì nếu chẳng may không thắng được?

- Ba vị hãy nghe ta nói hết đã. Đây chỉ là cách gọi hắn trước đó. Hơn mười ngày trước, xuất hiện chuyển hướng!

Thẩm Truy bệ hạ nói tiếp:

- Một lão sư tên gọi là Tào Hùng bởi vì cùng hắn tranh đoạt một học viên, tiến hành học tâm tra hỏi, vốn tưởng rằng nắm chắc, kết quả lại xuất hiện kết cục khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.

- Vị Trương Huyền lão sư này, không chỉ không phải lão sư phế vật cái gì cũng không biết, còn là một vị cao thủ, tu vi đạt tới Ích Huyệt cảnh, còn làm cho mức độ học sinh tín nhiệm hắn đạt tới sáu mươi bốn điểm...

Học tâm tra hỏi mặc dù bị Hồng Thiên học viện cố ý ép xuống tin tức, nhưng làm quốc vương bệ hạ của Thiên Huyền vương quốc, muốn điều tra ra, vẫn rất đơn giản. Chi tiết và nội dung ngày đó, hắn biết rất rõ ràng, nói ra một năm một mười.

- Học sinh mới thu nhận, độ tín nhiệm sáu mươi bốn? Đã đạt được tiêu chuẩn của danh sư? Điều này... sao có thể như vậy được?

- Không đến hai mươi tuổi, tu vi Ích Huyệt cảnh? Thật là thiên phú lợi hại. Cho dù danh sư chỉ điểm học viên, chẳng qua cũng chỉ như vậy!

- Lợi dụng tẩu hỏa nhập ma, giải trừ tai hoạ ngầm khóa mạch trời sinh? Cũng khiến cho học sinh hơn mười phút lại từ võ giả nhất trọng đột phá đến nhị trọng...

Ba vị danh sư ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dù thế nào cũng có cảm giác như đang nằm mơ? Không mấy tin tưởng?

Lão sư trẻ tuổi vì không phá hỏng danh tiếng của học viện, chịu nhục, cam tâm tình nguyện gánh danh hiệu phế vật, kết quả còn bị người ta đánh vào mặt, lúc này mới thuận thế phản kích...

- Nếu như mấy tin tức này đều là sự thật... Phẩm chất của vị Trương Huyền lão sư này rất cao thượng!

Trang Hiền không nhịn được cám thán.

Bị người vu oan hãm hại không phản bác, đơn giản là e ngại mặt mũi của học viện. Loại này lòng dạ và phẩm hạnh chức nghiệp này, cho dù là bọn họ, cũng khó có thể làm được. Huống gì là một người thanh niên chưa đủ hai mươi tuổi.

- Ta đã đặc biệt phái người đi hỏi thăm công hội sư giả, nhận được câu trả lời chính xác!

Thẩm Truy bệ hạ cũng biết mọi người không tin, ngoắc tay, từ trong tay của thái giám lấy ra một lá thư:

- Đây là Mạc trưởng lão của công hội tự tay viết. Nội dung trong đó giống như những gì ta mới vừa nói. Mời các vị xem!

Nói xong, hắn đưa lá thư tới. Đám người Lưu Lăng tiếp nhận, liếc mắt thoáng nhìn, đồng thời gật đầu.

Đây là giấy viết thư của công hội sư giả, phía trên có con dấu của công hội, không có khả năng sai được. Bằng không, chức nghiệp của Mạc trưởng lão cũng sẽ phải bị liên lụy.

- Không nghĩ tới Hồng Thiên học viện còn ẩn giấu một nhân tài như vậy!

Ánh mắt Lưu Lăng nhất thời sáng lên.

Ban đầu hắn dự định thu nhận Lục Tầm làm học đồ. Sau khi nhìn thấy bản thân người này, hắn có chút thất vọng. Lúc này nghe được sự tích truyền kỳ của vị Trương lão sư này, hắn nhất thời lại thấy hứng thú.

- Đức tính cao thượng, không tính toán được mất, vì học sinh khổ tâm cô nghệ, thậm chí không tiếc gánh danh xấu trên lưng... Loại lão sư này, ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy thấy!

Trang Hiền cũng không nhịn được xúc động.

Danh sư hi vọng chọn được học đồ, không chỉ dạy học tốt, danh tiếng lớn, phẩm chất cũng là một phương diện rất lớn.

Không có phẩm chất tốt đẹp, thu nhận được một kẻ bạch nhãn lang, cho dù thiên phú có tốt lại có ích lợi gì?

- Bẩm báo bệ hạ, bên ngoài có người cầu kiến!

Mấy người đang xúc động, một tên hộ vệ lại đi nhanh đến.

- Người nào?

- Là quản gia của Triệu Thành chủ Bạch Ngọc thành, Diêu Hàn!

Hộ vệ nói.

- Để cho hắn tiến vào!

Thẩm Truy bệ hạ gật đầu.

Triệu Phong thành chủ là quan lớn một phương được hắn tín nhiệm nhất. Diêu Hàn là dòng chính của người này. Hai bên có biết nhau.

- Diêu Hàn ra mắt bệ hạ!

Thời gian không lâu, một người trung niên đi nhanh đến, quỳ ở dưới đất.

Đó chính là Diêu Hàn.

- Diêu tướng quân mời đứng lên!

Thẩm Truy bệ hạ lên tiếng.

Mặc dù bây giờ Diêu Hàn chỉ là một quản gia, trên thực tế trước đây từng theo Triệu Phong thành chủ nam chinh bắc chiến, từng làm đến vị trí tướng quân.

- Tướng quân lúc này qua, có phải Triệu Phong thành chủ có chuyện gì bẩm báo hay không?

Biết đối phương không có khả năng không có việc gì chạy đến vương cung nói chuyện phiếm, Thẩm Truy bệ hạ hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.