🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trước đó cảm thấy đối phương là lão sư sao kim, còn có chút e ngại. Thấy đến lão gia cũng không thèm quan tâm, hắn đã biết, lão sư sao kim gì đó, quan lớn phóng khoáng lạc quan, căn bản không có là gì cả.

Ngoan ngoãn nghe theo phân phó, sẽ giúp ngươi nói nhiều thêm một câu. Nếu không, thân phận gì cũng không có tác dụng!

Hắn không trả lời còn tốt, vừa hồi đáp, Vương Siêu càng tức giận, suýt nữa lập tức ngất đi.

Trời ạ!

Ánh mắt khi dễ của ngươi như vậy là cái quỷ gì?

Cái gì gọi là lần này có tiền?

Người không biết, nghe ngươi nói như thế, còn tưởng rằng ta tới thật nhiều lần, nhiều lần chưa từng đưa tiền vậy...

- Vương Siêu, bình tĩnh một chút!

Thấy hắn bất cứ lúc nào đều sẽ bùng nổ, Lục Tầm lắc đầu, bước lên trước.

Bằng hữu tốt này của mình bất kể thiên phú, giảng bài, đều rất tốt. Chỉ là tính tình có chút nóng nảy, bởi vậy chọc ra không ít phiền phức.

Không khuyên can, nhìn dáng vẻ của hắn, thật sự có khả năng động thủ.

Một khi đánh người này, chẳng khác nào đánh vào mặt của Dương sư, đừng nói bái sư, làm không tốt sẽ trực tiếp đuổi đi.

Ngăn cản bằng hữu tốt đang nóng nảy, Lục Tầm mỉm cười, ôm quyền nói:

- Tôn quản gia, thân phận của hai người chúng ta, nói vậy cũng không cần tiếp tục giới thiệu nhiều. Trước đây không lấy tiền tới, là chúng ta không hiểu quy củ. Lần này tiền đã mang tới, bái thiếp cũng viết xong. Vẫn mong làm phiền Tôn quản gia lại thông báo một chút. Nếu như Dương sư thật sự không gặp, chúng ta cũng sẽ chết tâm, không quấy rầy nữa.

Tôn Cường này vừa nhìn chính là một tiểu nhân phố phường. Thời điểm cùng hắn càn quấy càng dài càng phiền phức. Vậy còn không bằng bớt tranh cãi.

- Lão gia đã thông báo, không thu bái thiếp nữa. Ngoại trừ người giao tiền trước đó, ai cũng không để cho tiến vào trong. Chỉ có điều, nếu các ngươi là lão sư sao kim, ta lại làm người tốt một lần...

Thấy Lục Tầm nói vẫn tính là xuôi tai, Tôn Cường gật đầu. Hắn đang muốn nói chuyện, lại thấy lão gia đã đi tới trước mặt, đẩy cửa lớn ra, đi vào viện.

Vừa rồi hắn càn quấy, trên thực tế chính là che giấu chuyện lão gia không ở phủ đệ. Thấy lão gia trở về, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, tâm tình vui vẻ, đang muốn đi theo vào. Chợt hắn lại nghe bên tai có một giọng nói tức giận vang lên.

- Tôn quản gia, có ý gì? Chúng ta lại giao tiền, lại đưa bái thiếp, còn không thể nào vào được. Người kia dựa vào cái gì có thể trực tiếp tiến vào trong? Ngay cả chào hỏi cũng không có?

Vương Siêu thật sự nổi giận.

Chúng ta không giao tiền, ngươi nói này nói kia. Thậm chí ở trước mặt mọi người châm chọc chúng ta. Chúng ta cầm tiền tới, còn không cho chúng ta tiến vào. Nếu như đối xử bình đẳng cũng đành nhịn. Nhưng người đội mũ lông chồn rực rỡ kia lại là chuyện gì?

Một không bái thiếp, hai không giao tiền, đẩy cửa đi vào. Dựa vào cái gì? Cũng bởi vì địa vị hắn không thấp, Thẩm Truy bệ hạ coi trọng sao?

Nói rõ ai cũng không thể tiến vào?

Nói rõ ngôn từ chính nghĩa?

Vương Siêu tức giận trùng thiên, sắp bùng nổ.

Chỉ có điều, vừa mới dứt lời, hắn liền thấy mọi người xung quanh nhìn qua giống như nhìn kẻ đần độn, mỗi một tràn ngập sự thông cảm.

Nhìn thấy được những ánh mắt này, Lục Tầm nghĩ tới điều gì, thân thể không nhịn được run lên, sắc mặt thoáng cái trở nên có chút khó coi. Hắn không nhịn được ngẩng đầu:

- Tôn quản gia, người mới vừa đi vào chính là...

- Là lão gia nhà chúng ta!

Tôn Cường hừ lạnh.

- Dương sư?

Thân thể Lục Tầm thoáng lảo đảo một cái, giống như bị sét đánh.

Vương Siêu ở một bên đang tức giận trùng thiên, cũng giống là bị nhận một cái tát vào miệng, lời muốn nói lại dừng ở trong miệng, sắc mặt trở nên trắng bệch, không ngừng run rẩy.

Hắn chính là Dương sư?

Vừa rồi ở vương cung còn mắng hắn nhiều chuyện?

Có lòng tốt khuyên can, hai người không để ý, trong lòng còn đầy căm phẫn, thậm chí muốn giáo huấn đối phương...

Đây... đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Lục Tầm, Vương Siêu chỉ cảm thấy thiên địa loạn chuyển, toàn thế giới sắp sụp đổ.

...

Lục Tầm, Vương Siêu là lão sư sao kim Hồng Thiên học viện, trong mắt những người khác phong cảnh vô hạn. Dựa theo Trương Huyền tiếp xúc càng lúc càng cao, loại thân phận này cũng có chút không đủ nhìn.

Lấy ánh mắt hiện tại của hắn để xem, bọn họ chỉ là người trẻ tuổi tự cho mình là đúng mà thôi.

Bị đả kích chết đi sống lại, còn sắp phát điên, giao cho Tôn Cường xử lý là được. Hắn lười để ý tới quá nhiều.

Giờ phút này hắn khoanh chân ngồi ở trên giường, thần sắc nghiêm trọng.

Học xong bí tịch thiên đạo liên quan tới độc, khiến cho hắn có hiểu rõ hơn đối với vật như vậy, đồng thời cũng ở bên trong thân thể phát hiện ra một luồng khí đen cổ quái.

Ở vương cung giúp Thẩm Hồng đột phá, hắn không có thời gian nghiên cứu cẩn thận. Bây giờ trở lại phủ đệ, vừa lúc có thể xem kỹ càng tỉ mỉ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!

Vẫn luôn khỏe mạnh, làm sao có thể có khí độc lưu lại ở bên trong thân thể?

Tiến đến khi nào?

Trong lòng nghi ngờ, hắn tập trung tinh thần cao độ, quan sát khí đen nhìn thấy được trước đó.

Khí đen này ẩn nấp ở bên giữa tim và kinh mạch, khiến người ta khó có thể cảm thấy được. Nếu không phải là hắn học tập độc công thiên đạo, đối với độc có hiểu biết quá sâu, khẳng định khó có thể phát hiện ra.

- Đây là loại độc gì? Thế nào... chưa thấy qua?

Nhìn kỹ một hồi, Trương Huyền nhăn mày lại.

Bên trong Đồ Thư Quán thu thập hơn một nghìn quyển sách liên quan tới độc, ghi lại không ít thuộc tính và khí tức của độc vật. Khí đen này trong cơ thể tự nhiên không có phù hợp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.