🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Điều này...

Vương Siêu do dự.

Hắn biết thiên phú của bằng hữu tốt chỉ cách thư họa sư chân chính có một bước. Một khi bước qua, là sẽ có đầy đủ tư cách sát hạch danh sư. Hơn nữa với kinh nghiệm giảng bài mấy năm nay cùng nghiên cứu học tập đối với danh sư, trong vòng mười năm sát hạch thành công, tuyệt đối là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nếu thật sự trở thành danh sư, lại muốn bồi thường vài người, sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Suốt đời phú quý gì đó, đều rất đơn giản. Giải quyết tai hoạ ngầm, cũng không phải không có khả năng.

- Được, thời gian không cho phép chúng ta do dự nữa. Ba trăm vạn này là mượn bệ hạ lúc định đi thăm hỏi Dương sư, vừa vặn chưa trả lại, đủ để mua năm viên. Ngươi lập tức qua mua đi. Ngày mai ta sẽ để cho bọn họ đại triển phong vân, không chỉ một lần hành động giành thắng lợi, còn muốn cho tất cả mọi người biết, ở học viện Hồng Thiên... Lục Tầm ta là vô địch!

Vung ống tay áo, tiếng Lục Tầm rít gào vang lên.

- Được rồi, ta lập tức qua xem thử...

Thấy trong lòng bằng hữu tốt đã quyết định, Vương Siêu biết không có cách nào khuyên can, gật đầu.

Đối phương nói không sai. Hiện tại quả thật đã không có đường lui!

Ở vương cung đắc tội Dương sư, muốn thành học đồ của hắn, rất khó.

Ba danh sư một lòng nhào vào Trương Huyền. Nếu như thua nữa, sẽ lại càng không có khả năng.

Hy vọng duy nhất chính là Sư giả bình trắc ngày mai thu hoạch lớn toàn thắng, khiến cho tất cả mọi người biết, Lục Tầm mới thật sự là lão sư minh tinh, mới là người thật sự đứng đầu Học viện Hồng Thiên thậm chí toàn bộ Thiên Huyền quốc.

Trương Huyền kia... tính là thứ gì?

Cạnh tranh cùng bọn họ... còn không xứng!

...

- Không phải ngươi muốn tặng bức tranh kia cho Điền lão sao? Thế nào lại biến thành món quà của Lưu sư?

Trương Huyền đi không bao xa, hai người Hoàng Ngữ lại đuổi kịp. Ngồi trên xe ngựa, nhớ tới chuyện lúc trước, hắn không nhịn được hỏi.

Trước đây Hoàng Ngữ, Bạch Tốn cạnh tranh chính là bức tranh Mặc Hiên. Sau khi mình vẽ ra bức tranh ngũ cảnh, hai người đồng thời dùng tiền mua luôn, tính làm món quà tặng. Thế nào lại biến thành quà tặng của Lưu sư? Hơn nữa... Bức tranh của Bạch Tốn đâu?

- Thật ra trước đây cầu lấy bức tranh Mặc Hiên, chính là chuẩn bị quà mừng cho Lưu sư, đưa cho hắn là đương nhiên.

Hoàng Ngữ nói:

- Ta chỉ là một vãn bối, cho dù tham gia tiệc mừng thọ của Điền lão, cũng không cần đưa lễ vật trân quý như thế.

- Á...

Trương Huyền sửng sốt, lập tức hiểu được.

Đúng vậy.

Hoàng Ngữ là một vãn bối, cho dù muốn bái kiến Điền lão, tùy tiện chuẩn bị một ít thứ mới lạ là được, không cần loại bảo bối trân quý như bức tranh Mặc Hiên?

Tất nhiên là chuẩn bị cho Lưu sư. Sau đó Lưu sư nhận được bức tranh cuộn, đưa cho Điền lão làm lễ vật. Đây cũng là chuyện đương nhiên.

- Vậy còn ngươi? Ngươi chỉ là học sinh của Trang sư, không cần thiết chuẩn bị cho hắn sao?

Bạch Tốn và Hoàng Ngữ khác nhau.

Nàng là danh sư học đồ. Bạch Tốn chỉ là học sinh của Trang sư. Hai người kém một chữ, bất kể địa vị hay thân phận đều chênh lệch một đoạn rất lớn, không thể so sánh.

Hoàng Ngữ có thể vì Lưu sư tìm kiếm quà mừng. Ngươi là một đệ tử không cần thiết làm như vậy.

- Thật ra... ta...

Bạch Tốn vò đầu, có chút ngượng ngùng:

- Là Tiểu Ngữ muốn bức tranh Mặc Hiên, ta cũng lại nói mình muốn, như vậy là có thể cùng nàng có lý do ở cùng một chỗ... Về phần ta mua bức tranh của Trương đại sư, để lại cho phụ thân, hắn vô cùng vui mừng...

- ...

Trương Huyền hoàn toàn không còn gì để nói.

Hóa ra người này muốn bức tranh Mặc Hiên, chỉ là vì tán gái.

Suy nghĩ một chút cũng choáng váng.

Chỉ có điều, quyết định này của đối phương cũng không sai. Chỉ có cạnh tranh với Hoàng Ngữ, mới có khả năng gặp mặt mỗi ngày, theo đuổi cũng là chuyện đương nhiên.

Chỉ có điều xem bộ dạng như đang nằm mơ. Thần nữ vô tâm rồi, người này nhất định thất bại.

Bạch Tốn chỉ là học sinh của Trang sư, không cần thiết đưa bức tranh ngũ cảnh ra. Đường đường là Bạch tiểu vương gia, muốn tìm lễ vật khác, cũng không phải là vấn đề hóc búa. Cho nên, chỗ Điền lão chỉ có bộ bức hươu hoang dã, mà không có bức tranh nữa mà hắn đã bán đi.

- Trương đại sư, ngươi không phải không biết trà đạo sao? Thế nào...

Xe ngựa lại đi được một hồi, thấy học viện Hồng Thiên ở ngay trước mắt, Hoàng Ngữ lại không nhịn được hỏi.

Người này trước đó nói không biết trà đạo, không giống giả vờ. Thế nào thoáng cái nói ra chỗ thiếu sót khi pha trà của Điền Long, Điền lão, khiến cho bọn họ hoàn toàn bái phục?

- Ta thực sự không biết...

Trương Huyền gật đầu.

Trong đầu hắn mặc dù có không ít sách liên quan tới trà đạo, nhưng hắn vẫn chưa cẩn thận học tập. Nói thật, đúng là xem như một chút cũng không biết.

- Vậy...

Hai người Hoàng Ngữ, Bạch Tốn choáng váng.

Không biết mà ngươi lại nói tự tin như vậy, khiến cho bọn họ liền nói không nên lời?

Lừa gạt quỷ sao?

- Ta chỉ là thỉnh thoảng xem qua mấy quyển sách liên quan tới trà đạo, thuận miệng nói một chút. Không ngờ lại đoán đúng!

Trương Huyền thuận miệng nói.

- Thuận miệng nói một chút?

Bạch Tốn, Hoàng Ngữ nhìn nhau, hoàn toàn không còn lời nói để nói.

Đại ca, ngươi không muốn nói vậy đừng nói. Lừa gạt như vậy, cũng có chút miễn cưỡng thái quá.

Lẽ nào hai chúng ta thoạt nhìn, thật sự dễ lừa gạt như vậy sao?

- Đến học viện rồi, từ biệt!

Thấy bộ dạng hai người không tin, lười tiếp tục giải thích, Trương Huyền mỉm cười, từ xe ngựa đi xuống.

Học viện Hồng Thiên, đến rồi.

Mấy ngày không gặp cũng không biết đám người Triệu Nhã rốt cuộc tu luyện tới trình độ nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.