- Gọi thúc?
Bất kể lão sư hay học sinh, đều giống như bị đồng thời bóp chặt cổ.
Bảo Lục Tầm gọi Trương Huyền là thúc?
Đây là lý luận từ đâu vậy?
Ta không nghe nhầm chứ?
Lục Trầm đại sư đường đường là đế sư, thân phận cao quý, bảo Lục Tầm gọi là thúc. Không phải nói rõ, Thẩm Truy bệ hạ cũng phải gọi hắn là thúc sao?
Có cần kích thích như thế hay không?
Nghĩ đến điểm này, tất cả mọi người nhìn về phía bệ hạ ở trên vị trí chủ trì. Quả nhiên sắc mặt hắn cũng có chút không dễ nhìn.
Đường đường là quốc vương bệ hạ, người trung niên hơn bốn mươi tuổi thấp hơn một thế hệ so với một tiểu tử chưa đủ hai mươi tuổi... Đổi lại thành ai, cũng không sẽ cao hứng.
- Gọi hắn... là thúc?
Lục Tầm thiếu chút nữa khóc.
Đây là chuyện gì với chuyện gì vậy?
Hắn không hề lớn hơn ta, còn chỉ là một lão sư cấp thấp, gọi là thúc?
Trong lòng hắn bị ấm ức muốn nôn ra máu.
- Thế nào? Cảm thấy không gọi được ra miệng sao? Trương đại sư và ta kết giao ngang hàng. Ta gọi hắn là huynh đệ. Ngươi không gọi là thúc, vậy gọi là gì?
Một tát đánh vào trên đầu con trai, Lục Trầm đại sư gầm lên phẫn nộ.
Nuôi cái thứ gì vậy? Dám động thủ với thúc thúc, thực sự không biết sống chết. May mà Trương đại sư rộng lượng, nếu không, ngày hôm nay cũng không cần về nhà nữa.
- Ta...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301036/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.