Tìm hồi lâu, hắn bất đắc dĩ phát hiện, bên trong Đồ Thư Quán vẫn là những quyển sách này, căn bản không có thêm thứ gì, cũng không có cái gọi là công pháp.
- Lẽ nào biến mất một cách uổng phí?
Trương Huyền vô cùng lúng túng.
Nếu thật sự là như vậy, hắn cũng chỉ có thể khóc.
Không nói tới tác dụng khác, chỉ nói khiến cho biến kiến thức bên trong Đồ Thư Quán biến thành mình, cũng đã rất lợi hại. Dù sao, tích góp sách trong toàn bộ tàng thư khố của một vương quốc, nếu như có thể hoàn toàn biến thành kiến thức của mình, cho dù không có lý luận quá cao thâm, cũng sẽ hiểu rõ hơn nhiều về rất nhiều chức nghiệp.
Kết quả... cái gì cũng không có tác dụng, lại cứ thế không còn?
Có cần hãm hại như thế hay không?
Hoàn toàn không từ bỏ ý định, lại tìm kiếm nửa ngày, trước sau không tìm ra được cái gọi là bí tịch công pháp. Trương Huyền không thể làm gì khác hơn, trong lòng đầy buồn bực rời khỏi Đồ Thư Quán.
Ý thức vừa rời khỏi, hắn liền nghe được có tiếng bàn luận truyền vào lỗ tai.
- Ta cảm thấy Trương lão sư không phải đang tu luyện!
- Không phải tu luyện vậy đang làm gì? Mắt nhắm chặt, một chút động tĩnh cũng không có? Chẳng lẽ đang ngủ?
- Nếu như là tu luyện, xung quanh phải có linh khí tập trung. Nhưng bây giờ một chút cũng hoàn toàn không có!
- Không phải tu luyện, không phải ngủ, chẳng lẽ Trương lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301024/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.